Bạch Thanh Dung xấu hổ gõ cửa nhà Viên Minh, chẳng biết vì sao cô lại hơi căng thẳng.
Có lẽ là vì vừa mới gặp Lâm Thành Phong, trong lòng cô luôn có cảm xúc khó nói đối với Viên Minh.
Cửa mở, cô liền nhìn thấy Bạch Mộ Ngôn vô cùng vui mừng nhìn Bạch Thanh Dung: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến, chúng con chờ mẹ lâu lắm rồi.”
Bạch Thanh Dung mỉm cười ôm Bạch Mộ Ngôn vào lòng niết niết gương mặt mũm mĩm của thằng bé.
“Phòng tranh có chút việc, mẹ vừa bận chút. Con xem, không phải mẹ hết bận là đến liền rồi sao?”
Viên Minh nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi phòng, thấy hình ảnh mẹ con hòa thuận thì bất giác bật cười.
Bạch Tịch Nhan cũng chạy qua nhào vào lòng Bạch Thanh Dung làm nũng.
Viên Minh buông đồ xuống đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung, tự nhiên nhận lấy thức ăn trong tay cô.
“Hai đứa đều rất nhớ em, em mà còn không đến thì anh sắp không dỗ được rồi.”
Biết Viên Minh không có ý trách cứ, Bạch Thanh Dung chỉ xấu hồ cười, giả vờ đánh anh một cái: “Còn không phải do anh chăm sóc hai đứa tiểu yêu này quá, để chúng nó chiếm núi làm vua, sau này không dạy được thì làm thế nào.”
Có thể thấy được tâm trạng của Bạch Thanh Dung rất tốt.
Viên Minh không kìm được mỉm cười, anh không hẳn là sắc nét nhưng rất xán lạn, đường nét khuôn mặt phối hợp với nhau có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Nụ cười này lại càng ấm áp như tảng đá nở hoa.
“Anh đến tiểu yêu quái cũng không quản được, giờ thì hay rồi, đại yêu quái cũng đến luôn, anh phải làm thế nào đây, sao số anh lại khổ như vậy.”
Viên Minh giả vờ sầu thảm, khiến Bạch Thanh Dung đỏ mặt đánh anh.
Lại dám lôi cô ra đùa, đúng là không đứng đắn.
“Thanh Dung, đêm nay ở lại đây nhé, muộn rồi anh cũng không muốn em về, không an toàn.”
Viên Minh nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài, cau mày nói.
Mặc dù biết có hơi không thỏa đáng, dù sao hai người cũng chưa kết hôn, một người phụ nữ như Bạch Thanh Dung lại ở lại nhà đàn ông dẫu sao truyền ra ngoài cũng không tốt.
Nhưng nếu để Bạch Thanh Dung trở về, khu bình dân kia thường ngày đã dễ xảy ra chuyện, nay lại trễ thế này, Viên Minh càng không yên lòng.
Bạch Thanh Dung trầm mặt một chút rồi nhìn hai đứa bé, nuông chiều nói: “Tịch Nhan, Mộ Ngôn, mẹ hỏi hai con, các con muốn về nhà hay ở nhà chú Viên?”
Dù sao đã khuya lắm rồi, Bạch Thanh Dung cũng không phải không biết gì, cô cũng biết an toàn là quan trọng nhất.
Huống chi bây giờ cô còn có hai đứa con, càng không thể tùy tiện.
Bạch Thanh Dung tin tưởng Viên Minh, tất nhiên cô sẽ không lo lắng.
Bạch Tịch Nhan nghiêng đầu như thể đăm chiêu suy nghĩ, sau đó chạy đến trước mặt Viên Minh nói: “Cha, mẹ hỏi con có muốn ở đây không, cha muốn hối lộ con thế nào?”
Người trong phòng không ngờ Bạch Tịch Nhan lại nói vậy, đều bật cười.
Viên Minh ôm Bạch Tịch Nhan lên, dụi mặt vào mặt cô bé.
“Tịch Nhan nhà chúng ta thật đáng yêu, con muốn cha hối lộ con à, đưa con đi ăn một bữa lớn nhé?”
Bạch Mộ Ngôn cũng nhìn về phía Viên Minh.
Cậu bé cũng không quyết đoán.
Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ nhìn Bạch Tịch Nhan vẻ mặt nghịch ngợm núp trong lòng Viên Minh, chỉ tiếc không rèn giũa được: “Bạch Tịch Nhan ơi là Bạch Tịch Nhan, một bữa cơm đã mua chuộc được con, con đúng là quá dễ dãi rồi đó!”
Nghe mẹ nói vậy, đôi mắt to của Bạch Tịch Nhan đảo loạn.
Một lúc sau cô bé mới duỗi ngón tay ra, nghiêm túc nói: “Cha Viên mua cho con và anh trai rất nhiều đồ chơi, Tịch Nhan liền dồng ý ở lại đây.”
Cô nhóc này, đúng là làm gì cũng không quên anh trai.
Bạch Thanh Dung xoa đầu Bạch Tịch Nhan, dở khóc dở cười gật đầu với Viên Minh.
Viên Minh ôm Bạch Tịch Nhan, vui vẻ giơ cô bé lên cao.
“Tịch Nhan nhà chúng ta đúng là một tiểu công chúa, cha và mẹ gần gũi đều là nhờ công lao của Mộ Ngôn và Tịch Nhan.”
Bạch Mộ Ngôn lắc đầu, dường như không muốn thừa nhận những lời này.
Dù Viên Minh có tốt nhưng vẫn chưa qua được ngưỡng cửa trong lòng Bạch Mộ Ngôn, chỉ có thể nói là có hảo cảm, nhưng nếu thật sự trở thành cha thì còn phải đợi quan sát.
Viên Minh cũng biết điều này, càng hiểu rõ tính tình Bạch Mộ Ngôn, anh không ép buộc mà cầm đồ ăn đi vào phòng bếp.
Bạch Mộ Ngôn bắt đầu có chút mong đợi.
Cho dù mọi thứ của Viên Minh Bạch Mộ Ngôn đều không coi trọng, nhưng chỉ duy nhất một điểm là cậu bé không cách nào cự tuyệt.
Đó chính là tài nấu nướng của Viên Minh.
Đừng thấy Viên Minh được nuông chiều từ bé mà nhầm, đồ ăn anh làm thật sự rất ngon, khiến người ta ăn mà hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Thức ăn gia đình đơn giản, bốn món mặn một món canh, Bạch Thanh Dung không hiểu sao lại hơi xúc động.
Bạch Thanh Dung lặng lẽ ăn, che giấu tâm trạng của mình.
Cô không muốn để Viên Minh hiểu quá nhiều về cô, có lẽ là vì từng bị tổn thương sâu đậm, nên đối với đàn ông cô rốt cuộc vẫn không gỡ bỏ được tấm lưới phòng bị.
Đêm ấy, Bạch Thanh Dung nghe tiếng ầm ĩ của mấy người ở phòng bên, lại ngủ rất ngon giấc một cách khác thường.
Cô không biết rằng cách đó không xa, có một chiếc xe sáng đèn cả đêm, người ngồi bên trong cả đêm không ngủ nhìn chằm chằm tầng nhà kia, hút từng điếu từng điếu thuốc.
Đến khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, hai đứa bé đều không thấy đâu.
Bạch Thanh Dung sửa soạn lại bản thân, oán trách nói: “Sao anh không gọi em, hại em ngủ lâu như vậy, thật là mất mặt.”
Viên Minh nhìn dáng vẻ mới ngủ dậy của cô mà vô cùng giật mình.
Một vẻ đẹp tự nhiên, gợi cảm mê người.
Đây là lần đầu tiên Viên Minh nhìn thấy Bạch Thanh Dung như vậy, anh không kìm được ho khẽ kìm chế.
“Thanh Dung, sắp bắt đầu hoạt động gia đình rồi, chúng ta mau đi thôi…”
Anh không muốn tranh cãi với Bạch Thanh Dung ngay sáng sớm chút nào.
Bằng không đến lúc đó anh nhất định sẽ không kìm chế được.
Bạch Thanh Dung nhìn vào mắt Viên Minh, đột nhiên nhận ra lúc này cô lộ liễu thế nào.
“Anh là đồ lưu manh!”
Bạch Thanh Dung kinh ngạc kêu lên, cầm lấy gối ném về phía Viên Minh, sau đó vào phòng ngủ khóa cửa lại.
Viên Minh bất đắc dĩ bỏ cái gối xuống.
Rốt cuộc ai là lưu manh chứ? Rõ ràng là anh đang ngồi yên lành, tự nhiên lại bị quyến rũ đã đành, nhìn được mà không ăn được đã đành, còn vô duyên vô cớ bị đập một trận.
Viên Minh rất oan ức, thế nhưng chẳng làm thế nào được.
Ai bảo người kia là Bạch Thanh Dung chứ.
“Anh đâu phải lưu manh, nếu là lưu manh thì vừa rồi đã động tay động chân rồi.”
Viên Minh vừa lẩm bẩm vừa dọn dẹp lại phòng khách lộn xộn.
Buổi sáng hai tiểu yêu quái đã gây ra tiếng động không nhỏ.
Không ngờ Bạch Thanh Dung thật sự quá mệt mỏi, tiếng động lớn như vậy mà không tỉnh, anh tự mình dọn dẹp mệt quá mới muốn nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại bị hiểu nhầm.
Lời của Viên Minh truyền đến tai Bạch Thanh Dung, cô tức đến nỗi muốn xông ra đập cho anh một trận.
Mà trên thực tế cô cũng đã làm như vậy.
Bạch Thanh Dung kéo cửa phòng ra tập kích Viên Minh, không ngờ lại bị Viên Minh đè ngược lại.
Viên Minh nhìn người con gái bị anh đè ở dưới, cảm nhận hơi thở bất ổn của cô.
Nếu người không biết chân tướng đi ngang qua e là sẽ tưởng hai người họ đang định làm gì đó.
Bạch Thanh Dung bối rối nhìn Viên Minh, cô không ngờ cục diện lại biến thành thế này.
Là do cô đoán sai thực lực của Viên Minh, để anh chiếm lợi thế.
Thấy vẻ lúng túng trong mắt Bạch Thanh Dung, Viên Minh đột nhiên mỉm cười, đứng lên ghẹo cô: “Thanh Dung, em vậy là không tin tưởng anh rồi. Sao anh có thể làm gì em được.”
Bạch Thanh Dung kéo lại quần áo, cười: “Sao em lại không tin anh được.”
Chỉ là không quen mà thôi.
Viên Minh ngồi thẳng người dậy, đưa cái túi trong tay cho Bạch Thanh Dung.
“Đây là kiểu dáng Tịch Nhan tự tay chọn, em mau thay sang đi.
Bộ quần áo Bạch Tịch Nhan đích thân chọn à, Bạch Thanh Dung đột nhiên có dự cảm xấu.
Theo như cô biết, mắt thẩm mĩ của Bạch Tịch Nhan chính là “bắt kịp thời đại”.
Dùng một câu để hình dung thì là khi ra khỏi nhà, ăn có Bạch Mộ Ngôn, mặc có Bạch Thanh Dung, Bạch Tịch Nhan chỉ cần làm bình hoa xinh đẹp là được.
Nếu để con bé chọn thì chỉ sợ là thảm họa.
Viên Minh có thể to gan để Bạch Tịch Nhan đi chọn quần áo thì sợ là anh không biết rõ bộ mặt thật của tiểu ác ma, bị tiểu ác ma lừa rồi.
Bạch Thanh Dung lấy quần áo ra, vẻ mặt cô viết đầy hai chữ: Quả nhiên.
Hình chuột Mickey to thù lù chiếm đầy bộ quần áo.
Bạch Thanh Dung kiên trì mặc vào, sau khi đi ra, mặt cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tịch Nhan chọn thật là đẹp…”
Viên Minh ngẩng đầu, nụ cười cứng lại.
Một, hai, ba…
Bạch Thanh Dung thầm đếm số, quả nhiên không đến năm giây liền nghe thấy tiếng cười của Viên Minh.
“Thanh Dung, không ngờ nhìn em lại hợp với bộ đồ này thế.”
Hợp cái gì, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, còn mặc kiểu quần áo ngây thơ này, Bạch Thanh Dung luôn cảm thấy mất tự nhiên.
Bạch Thanh Dung trừng Viên Minh một cái, làm anh không dám cười nữa, Viên Minh trấn an: “Không sao, cũng được mà. Chỉ là có hơi trẻ con… Trông em thật ngoan. Hơn nữa anh cũng phải mặc mà, chúng ta cùng mất mặt là được.”
Từ sau khi mua bộ đồ Bạch Tịch Nhan chọn, anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh Bạch Thanh Dung mặc nó.
Viên Minh cũng không hề nói dối, tuy trông trẻ con nhưng lại làm bớt đi nét đanh đá của Bạch Thanh Dung, khiến cô trở nên ôn hòa hơn nhiều, lại thêm làn da cô được chăm sóc tốt, bảo cô là mẹ của hai đứa trẻ cũng chẳng có ai tin.
Viên Minh cởi áo khoáng ra, bên trong anh đã sớm thay quần áo xong.
“Đi thôi.”
Viên Minh đi phía sau Bạch Thanh Dung, luôn luôn làm ra tư thế bảo vệ cô.
Lâm Thành Phong cách đó không xa nhìn thấy bộ đồ tình nhân của hai người thì không khỏi đau lòng.
Bọn họ ăn mặc quần áo ngây thơ như vậy, vừa nhìn là biết chính là đi tham gia hoạt động gia đình.
Thanh Dung, thì ra trong lòng em, hắn ta đã có thể thay thế hắn rồi sao…
Lâm Thành Phong nhắm mắt lại, không biết có nên đuổi theo hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...