Vừa nghe Ngạo Dạ Phong nói đến chuyện này, Trần Vũ Tịch vẫn nhịn không được mà tức giận, "Ngạo Dạ Phong, anh không suy nghĩ khi nói chuyện sao? Không phải anh nói là anh nói được làm được sao? Tôi còn ngây thơ tin tưởng anh, tôi chính là đứa ngốc, tin tưởng lời nói của loại người như anh. Giang sơn dễ đổi, nhưng anh thì vĩnh viễn không thay đổi được ."
Ngạo Dạ Phong nhất thời cười một tiếng, "Cô nàng, thì ra cô thật sự tức giận vì chuyện này."
"Tôi nói, không có!"
"Vậy vì cái gì mà cô phải trốn tránh tôi?"
"Vì cái gì mà tôi không thể tránh anh, tôi với anh có quan hệ gì sao? Tôi thích anh sao?" Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong.
"Tại sao cô không thể thích tôi?" Ngạo Dạ Phong sâu xa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch đang nổi giận với mình.
"Vì cái gì mà tôi không. . . . . ." Trần Vũ Tịch vẫn còn chỉ vào Ngạo Dạ Phong, tiếp tục phát giận với hắn, lại nghe Ngạo Dạ Phong nói như vậy, cả người ngây người, "Anh nói cái gì?"
"Tôi so với Đường Dật kém hơn sao? Tại sao không thể thích tôi?" Mặt Ngạo Dạ Phong mỉm cười nhìn cô, giống như chuyện bọn họ đang bàn luận không phải là một chuyện không thể nào xảy ra mà là một chuyện vụn vặt hằng ngày.
"Hả?" Trần Vũ Tịch vẫn không tin Ngạo Dạ Phong sẽ nói như vậy với mình, "Anh muốn tôi thích anh?" Trần Vũ Tịch chạm chạm mũi của mình, cười nhạo nhìn hắn, "Ngạo Dạ Phong, đây là chuyện buồn cười nhất tôi nghe được trong mấy ngày nay. Loại người như anh căn bản sẽ không có người thích, coi như ở bên ngoài anh có nhiều phụ nữ hơn nữa, thì họ thích cũng là tiền của anh, tuyệt đối không thể nào là con người của anh."
Con ngươi mắt của Ngạo Dạ Phong nhất thời tối xuống, một cỗ khí lạnh khiến Trần Vũ Tịch đang cười nhạo Ngạo Dạ Phong không khỏi run lên, một lần nữa có loại dự cảm chẳng lành.
"Cô nàng, thích tôi, bắt đầu từ bây giờ." Ngạo Dạ Phong mặt tràn đầy lạnh lẽo ra mệnh lệnh, trên môi cong lên nụ cười lạnh, xấu xa nhìn Trần Vũ Tịch chằm chằm, "Coi như đây là trả tôi năm ngàn vạn rồi."
"Hả? Ngạo Dạ Phong, anh, có phải anh uống lộn thuốc không."
Tiếng nói vừa mới phát ra, Ngạo Dạ Phong liền tiến lên hôn Trần Vũ Tịch, hắn không biết cảm giác của mình đối với Trần Vũ Tịch rốt cuộc là gì, ít nhất trước mặt cô, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn che giấu bản thân, cũng chỉ có cô mới có thể làm cho hắn cười vui vẻ, cười thật sự.
Trần Vũ Tịch không ngừng đánh bờ vai của hắn, lại bị hắn ôm chặt hơn. Hồi lâu sau, Trần Vũ Tịch mới bị hắn không nỡ buông ra, cô thở hổn hển, hắn muốn mưu sát cô sao? Muốn làm cô chết ngạt sao?
"Ngạo Dạ Phong cái tên khốn kiếp này! Ngoài ức hiếp tôi ra, anh còn có thể làm cái gì hả?" Trần Vũ Tịch tức giận đánh hắn, Ngạo Dạ Phong lại một phát bắt được tay của cô, lôi cô vào trong ngực, nói thật nhỏ bên tai cô, "Tôi cũng sẽ yêu cô."
Trần Vũ Tịch nhất thời ớn lạnh rùng mình, cuống quít lui về phía sau, nhưng cô quên mất bây giờ cô đang đứng trên ghế sa lon, thiếu chút nữa ngã xuống đất, vẫn là Ngạo Dạ Phong nhanh tay kéo lấy cô. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, "Yên tâm đi cô nàng, trước khi cô thành vị thành niên, tôi sẽ không đụng vào cô!"
Lại nói, cũng không phải Ngạo Dạ Phong không muốn, hắn ngược lại rất muốn, chỉ là nếu để cho ông nội biết, không lột da hắn sẽ không chịu được. Hơn nữa bây giờ với Trần Vũ Tịch mà nói, cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, hắn hi vọng đến ngày đó, ít nhất cô cũng sẽ phối hợp cùng hắn.
Nhìn Ngạo Dạ Phong chiếm được tiện nghi, lại ung dung bình thản đi lên lầu, Trần Vũ Tịch thật sự có loại kích động muốn chạy tới giết hắn cho rồi. Cô thật sự muốn xem một chút coi trong đầu của người đàn ông này rốt cuộc có cái gì, cô hoàn toàn không hiểu nổi, tư duy của Ngạo Dạ Phong đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...