Cho đến một ngày, Ngạo Dạ Phong ôm một người phụ nữ trong ngực, đột nhiên va vào Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch chỉ chớp mắt, làm như cái gì cũng không thấy, lướt qua bọn họ.
Ngạo Dạ Phong về đến nhà, nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch, "Hôm nay cô đều đã nhìn thấy?"
"Thấy!" Trần Vũ Tịch giả vờ đang làm bài tập, cúi đầu không nhìn Ngạo Dạ Phong.
"Cô không có gì muốn nói?"
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, "Không có gì phải nói, chuyện kia không liên quan tới tôi! Ngạo Dạ Phong, tôi nhắc lại lần nữa, anh ở chung một chỗ với bao nhiêu người đàn bà khác thì cũng không liên quan gì tới tôi. Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, chẳng qua tôi vẫn sẽ tuân thủ cam kết của mình, trước khi hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ không thích người nào nữa."
Nói xong, Trần Vũ Tịch cúi đầu làm bài tập, không để ý tới Ngạo Dạ Phong.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Ngạo Dạ Phong lại có cảm giác bị coi thường, hắn khẽ nheo con mắt lạnh lẽo lại, xoay người rời khỏi phòng cô.
Trần Vũ Tịch biết tương lai nhất định phải vật lộn với người của Mafia, trong tay mấy người đó đều có vũ khí, nếu như cô tiếp tục như vậy nữa, đến ngày đó, căn bản cô sẽ không làm được cái gì cả. Mỗi ngày cô đều dậy sớm, chạy bộ, phần lớn thời gian sau khi tan học ở trường, đều luyện tập ở lớp Taekwondo, còn tập cả đấm bốc!
Cô là bộ đội đặc chủng, những thứ đọ sức cơ thể này là cơ bản nhất, cô nhất định phải biết, hơn nữa còn muốn thông thạo.
Mỗi ngày chuyện đầu tiên Trần Vũ Tịch làm khi tỉnh lại là sẽ tự nói với mình, vị trí của cô trong nhà này, còn có mục đích đến chỗ này, làm cho cô mọi thời khắc đều giữ vững sự sáng suốt, mà mấu chốt quan trọng để làm nên chuyện là, giữ một khoảng cách với Ngạo Dạ Phong.
"Cô nàng, gần đây cô giống như luôn trốn tránh tôi!" Ngạo Dạ Phong ngồi xuống ghế sofa, nhàn nhạt nhìn Trần Vũ Tịch xem ti vi.
Trần Vũ Tịch vừa ăn hạt dưa, mắt vừa nhìn chằm chằm TV, "Vậy sao, tôi không cảm thấy nha, nếu tôi muốn trốn tránh anh thì sẽ không cùng anh ngồi ở đây xem ti vi rồi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng là căn bản cô không quay đầu lại nhìn hắn, không nhìn như thế, còn không coi là trốn tránh sao?
"Cô còn đang tức giận về chuyện của Đường Dật?" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn cô.
"Không có, tôi không có bụng dạ hẹp hòi giống anh đâu." Trần Vũ Tịch liếc hắn một cái, tiếp tục xem TV. .Ngạo Dạ Phong hít sâu một hơi, đứng dậy chắn trước TV, cản trở tầm mắt của cô.
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
"Những lời này tôi cũng muốn hỏi cô, cô muốn làm gì?"
"Ngạo Dạ Phong, tôi có thể làm gì đây? Chuyện này không phải tự anh tính toán sao? Tôi có thể làm gì với anh, tôi không chọc nổi cũng không thể trốn tránh sao?" Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm hắn, mặc dù không phải vì chuyện của Đường Dật, vả lại, Ngạo Dạ Phong giúp cô làm cho Đường Dật ở lại, tính ra cô còn thiếu hắn một phần tình nghĩa đấy.
Nhưng cô vừa thấy hắn thì đã tức giận.
"Vậy rốt cuộc tại sao cô tức giận?"
Nghe xong lời này, Trần Vũ Tịch từ trên ghế salon đứng lên, chỉ vào Ngạo Dạ Phong, "Tôi không có tức giận, tại sao tôi phải tức giận,tại sao phải tức giận? Có phải anh không có việc gì làm nên muốn tìm tôi gây chuyện!"
"Tại vì tôi không tuân thủ cam kết, cô đã từ bỏ Đường Dật, tôi lại vẫn tìm phụ nữ bên ngoài như cũ." Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nói, mặc dù lời nói rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói không có một chút ý tứ hối nào.
Không biết vì sao, cô cố gắng hết sức muốn khống chế mình không được nghĩ tới chuyện này nữa. Ngạo Dạ Phong và cô một chút quan hệ cũng chưa có, coi như là đợi đến sau khi cô khôi phục thân phận thật sự, giữa cô và hắn cũng không thể có cái gì, bọn họ vốn không thuộc về cùng một thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...