"Ý của tôi là bảo anh mặc đồ ngủ vào!"
Sau chốc lát yên tĩnh, một lần nữa Ngạo Dạ Phong trở lại trước cửa, "Chuyện gì, cô gái!"
Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ thở dài một cái, Ngạo Dạ Phong dừng một chút, "Có cái gì chuyện không vui sao?"
Trần Vũ Tịch bĩu môi một cái, "Cái đó. . . . . . chuyện năm ngàn vạn đó, hai ngày nay tôi vẫn suy nghĩ, coi như sau này 24h tôi không ăn không uống chỉ làm việc, cũng không còn cách trả lại anh nhiều tiền như vậy. Có thể. . . . . . ít hơn một chút không?"
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Vũ Tịch thật đáng yêu, Ngạo Dạ Phong liền nở nụ cười, cô thật sự quá thú vị rồi, nhất là cô lại đem chuyện này mà suy nghĩ nghiêm túc, trên thế giới vẫn còn có người thú vị như cô sao.
Ngạo Dạ Phong cũng không lập tức nói ra suy nghĩ của mình, có tiếng chậc chậc nói, "Năm ngàn vạn, không phải số tiền nhỏ nha! Công ty gần đây cũng cần vốn quay vòng, tôi thấy chuyện này rất khó xử lý."
Đầu nhỏ của Trần Vũ Tịch nhất thời cúi xuống, cô cũng biết nhất định là không được .
Ngay sau đó lại tức giận nắm tay thành quả đấm, "Tôi đã nói rồi, chiếc xe kia không đáng giá năm ngàn vạn, là anh xấu xa tự mình muốn khoe khoang là người có tiền, tùy tiện quyết định cho anh ta nhiều tiền như vậy, bây giờ còn bắt tôi trả, anh, anh cũng phải có trách nhiệm!"
"Nhưng đó là tôi đang giúp cô giải quyết mọi chuyện mà, cô không thấy người kia nếu không lấy được tiền sẽ không bỏ qua sao." Ngạo Dạ Phong cố nén cười, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói.
Trần Vũ Tịch hạ quyết tâm, "Dù sao tôi không có tiền, anh thích làm gì thì cứ làm vậy thôi."
Ngạo Dạ Phong chân mày cau lại, "Thật?"
Trần Vũ Tịch trong nháy mắt rùng mình ớn lạnh, lời này trước mặt Ngạo Dạ Phong không thể nói bừa, hắn sẽ. . . . . .
Chưa đợi Trần Vũ Tịch xoay người chạy trốn, Ngạo Dạ Phong đã một tay kéo cô vào phòng, trực tiếp đóng cửa lại đem cô đẩy đến giường khiến Trần Vũ Tịch hoảng sợ, dậm chân giận dữ, lại đánh không lại hắn, bị hắn gắt gao đè ở phía dưới.
"Ngạo Dạ Phong, vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, tôi trả lại anh còn không được sao? Buông tôi ra!" Trần Vũ Tịch cầu xin tha lỗi nhìn Ngạo Dạ Phong.
Lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn biểu hiện đáng thương như vậy, vốn chỉ nói giỡn, không ngờ, hắn lại đè cô dưới thân, lại không nhịn được kích động trong lòng, "Là cô nói cái gì cũng có thể, một lần năm ngàn vạn, không được sao?"
Nói xong liền áp sát Trần Vũ Tịch, không đợi cô mở miệng, môi của hắn đã lấp kín môi cô, cô càng giãy dụa, hắn càng hôn sâu, hắn kiềm chế mình không được vượt qua giới hạn, đây chỉ là đùa giỡn, nhưng trong lòng lại không ngừng muốn nhiều hơn một chút nữa, nhiều hơn một chút nữa!
Trong lúc bất tri bất giác, hắn lại si mê vì cô gái nhỏ này, không chỉ vì thân thể cô ấy chưa bao giờ bị đụng chạm, mà còn vì chính cô.
Trần Vũ Tịch hung hăng cắn một cái ở khóe miệng Ngạo Dạ Phong, hắn đột nhiên thức tỉnh, đứng dậy nhìn áo Trần Vũ Tịch đã bị hắn xé rách, cô đang cắn răng mặt tràn đầy nước mắt nhìn hắn chằm chằm.
Nhất thời Ngạo Dạ Phong cũng không biết nên nói gì, Trần Vũ Tịch đứng dậy chạy ra khỏi phòng hắn. Mà hắn chỉ ngơ ngác ngồi bên giường, khóe miệng nâng lên một cười lạnh, sau đó lấy điện thoại ra, "Chờ anh, anh lập tức tới đó!"
Sau khi Trần Vũ Tịch rời đi, Ngạo Dạ Phong lái xe ra ngoài, đi vào một căn hộ cao cấp, một mỹ nữ tóc dài đang trần trụi, trắng trợn chờ trên giường, Ngạo Dạ Phong không chút do dự đè lên, đem nhiệt huyết toàn thân phát tiết xong, lại cùng mỹ nữ chơi đùa, một lát sau mới lái xe về Ngạo gia.
Khi về đến nhà, người trong nhà đã ngủ hết, đứng ở cầu thang, liếc mắt nhìn phòng của Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong cười nhạt, muốn hắn vì cô gái nhỏ này mà buông tha phụ nữ bên ngoài, quả nhiên là ý nghĩ quá ngây thơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...