Cô dùng sức hất tay Ngạo Dạ Phong ra, "Anh nói đủ chưa? Tại sao tôi phải nghe anh, Ngạo Dạ Phong tôi cho anh biết, thích ai là tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp! Nếu như anh nhất định muốn làm cho tôi không thích Đường Dật, vậy thì anh cũng đừng đi theo đàn bà lêu lổng bên ngoài!"
"Cô nghiêm túc?"
"Nghiêm túc, chỉ cần anh có thể làm được, tôi cũng có thể làm được vậy." Vốn là lời nói lúc tức giận, Trần Vũ Tịch cho là Ngạo Dạ Phong tuyệt đối không làm được chuyện này, hắn quen thói phong lưu như vậy, làm cho hắn không đụng vào phụ nữ bên ngoài, làm sao có thể.
Cô cho là Ngạo Dạ Phong sẽ lùi bước, lại không nghĩ rằng hắn lại đồng ý điều kiện của mình, "Tốt! Tôi đồng ý với cô, trước khi chúng ta hủy bỏ hôn ước, tôi không đụng người bên ngoài, cô cũng không được thích bất luận kẻ nào."
Trần Vũ Tịch cắn răng, "Anh có thật lòng hay không, tôi làm sao biết anh có len lén cùng người bên ngoài ở chung một chỗ hay không, còn có. . . . . . Anh, anh có cần thiết phải như vầy không? Giữa chúng ta cũng sẽ không có kết quả gì."
"Ý cô muốn nói, cô làm không được!" Ngạo Dạ Phong không để ý tới lời của cô..., lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, ở trước mặt bất kỳ người nào cũng có thể chịu thua, nhưng trước mặt Ngạo Dạ Phong, cô không muốn thua, hơn nữa còn là thời điểm hắn kiêu ngạo như thế nhìn cô, "Chuyện Ngạo Dạ Phong anh làm được, Trần Vũ Tịch tôi cũng làm được."
Khóe miệng Ngạo Dạ Phong nâng lên một nụ cười nhạt, "Đưa hình cho tôi."
"Làm gì?"
"Không phải cô nói là có thể làm được sao? Đem hình xé."
"Ngạo Dạ Phong anh thật là quá đáng." Trần Vũ Tịch tức giận nói, thân thể tựa vào tường, đôi tay nắm chặt ví tiền đè ở sau lưng.
"Muốn tôi ra tay sao?" Ngạo Dạ Phong không chút nào muốn nghe ý tứ của cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, hai tay chống trên tường, đem cô giam cầm trước mặt mình, mũi hai người cơ hồ muốn đụng vào nhau, Trần Vũ Tịch khẽ cắn môi dưới, đều do vừa rồi mình nói những lời đó, tại sao lại muốn chọc giận hắn, cầu xin tha thứ không được sao.
Ngạo Dạ Phong ngay trước mặt Trần Vũ Tịch đem tấm hình xé thành mảnh vụn đến khi không thể xé được nữa mới ném ra cửa sổ.
Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ, dùng sức siết thành quả đấm, nhìn mảnh vụn của hình theo gió thổi tới, đó là tâm hình cô giữ thật nhiều năm, là vết tích tình yêu duy nhất của tuổi thanh xuân, là toàn bộ thời trung học của cô, hắn cứ như vậy mà tiện tay vứt bỏ, trong mắt Trần Vũ Tịch chứa đầy nước mắt.
Ngạo Dạ Phong xoay người nhìn cô một cái, không nói gì lại xoay người ra khỏi phòng, sau lưng nghe được tiếng Trần Vũ Tịch tức giận mắng, "Ngạo Dạ Phong, tôi rất ghét anh. Tôi nguyền rủa vĩnh viễn sẽ không có người yêu anh, anh nhất định sẽ cô độc cả đời như vậy. Khốn kiếp!"
Nước mắt cũng không nhịn được nữa, khóc lớn tiếng chạy ra ngoài.
Từ khi đó, liên tiếp một tuần lễ Trần Vũ Tịch không nói một câu với Ngạo Dạ Phong.
"Bất ngờ bất ngờ!" Mới sáng sớm mà Ngô Kỳ đã từ bên ngoài chạy vào, vọt tới trước mặt Trần Vũ Tịch, thở hổn hển.
"Chuyện gì? Khẩn trương như vậy." Trần Vũ Tịch nhìn cô nhàn nhạt hỏi một cái, đến bây giờ trong lòng cô vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của chuyện kia.
Ngô Kỳ hít một hơi thật sâu rồi thở bình thường một cái, "Thầy Đường bị điều đi, nghe nói là trường học vừa mới quyết định."
Trần Vũ Tịch đột nhiên kinh động, đứng lên, "Tại sao phải điều đi, muốn điều đến nơi nào?"
Ngô Kỳ lắc đầu một cái, "Không biết, chỉ biết là không ở trường học này thôi, thầy giáo tốt như vậy, tại sao phải bị điều đi." Lúc này cũng có mấy đồng học khác vây quanh, bàn về chuyện thầy Đường bị điều đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...