"Dạ Phong ca ca, anh nói gì vậy! Trường học không cho phép tùy tiện có quan hệ nam nữ, chẳng lẽ lúc anh lên trung học không có học qua sao?" Trần Vũ Tịch liếc nhìn ông cụ ăn cơm bên cạnh, nhếch nhếch lông mày nói.
Ngạo Dạ Phong sắc mặt âm u, đây là đang chọc hắn sao? "Không có bạn trai, chủ nhật cô ăn mặc xinh đẹp như vậy làm cái gì? Cô phải ra ngoài hẹn hò sao? Không phải nói Đường Dật gì đó muốn tới dạy cô học thêm sao."
"Chẳng lẽ chỉ có ra ngoài hẹn hò mới có thể mặc xinh đẹp à? Bình thường tôi cũng mặc như vậy ."
"Tôi thấy thì không phải vậy đâu!"
Trần Vũ Tịch nheo tròng mắt lại, vài ngày rồi không đánh nhau, da có phải lại ngứa rồi không, lại muốn bới móc, cô thừa dịp ông cụ không chú ý, dưới bàn hung hăng đá Ngạo Dạ Phong một cước, Ngạo Dạ Phong không phòng bị, cũng hít một hơi tức, sức đôi chân của cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn.
"Dạ Phong không nên nói lung tung, Vũ Tịch không phải người như vậy, ông nghe cháu nói Vũ Tịch, không bằng trông nom chính mình thật tốt đi, tối hôm qua có phải lại ra ngoài chơi, hơn nửa đêm cũng chưa về nhà." Vẫn là ông cụ Ngạo tiếp ứng, câu nói đầu tiên đã trấn áp Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong trợn mắt nhìn Trần Vũ Tịch một cái, lau miệng.
"Con ăn no, các người từ từ ăn, con đến công ty!" Nói xong Ngạo Dạ Phong đứng dậy đi ra ngoài, ngay tại cửa ra vào đụng phải Đường Dật từ bên ngoài đi đến.
"Chào buổi sáng Ngạo công tử!" Đường Dật cười chào hỏi với hắn, Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, "Chào buổi sáng!" Cùng hắn lướt qua.
Trần Vũ Tịch nghe được tiếng Đường Dật, cơm mới ăn được một nửa để xuống, chạy đi nghênh đón hắn, "Ông nội, cháu cùng thầy Đường học thêm đây." Nói xong liền đi với Đường Dật lên lầu trở về phòng của mình, ông cụ Ngạo nhìn dáng vẻ Vũ Tịch vui mừng, thoáng chốc nhíu mày một cái.
Lúc này thím Lưu một bên cũng có vẻ đăm chiêu nói, "Lão gia, tiểu thư Vũ Tịch không phải là đi quá gần Đường thầy không?"
"Chớ nói lung tung, cũng chỉ là học thêm thôi, đó là thầy giáo của nó thì còn có thể như thế nào?" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại có loại ý nghĩ khác.
Cả buổi trưa Trần Vũ Tịch chỉ tập lực trung chú ý trên mặt Đường Dật, nụ cười hắn tựa như gió xuân, đến nay vẫn là điểm cô thích nhất, hơn nữa hắn nói chuyện luôn có bộ dạng lịch sự nho nhã, có lẽ bởi vì tính tình Trần Vũ Tịch tương đối lỗ mãng, lại là bộ đội đặc chủng, cho nên mới thích nam nhân như vậy.
"Vũ Tịch, vừa rồi thầy nói em đều hiểu rồi sao?" Đường Dật giảng xong một đoạn văn, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Tịch, đúng lúc gặp phải ánh mắt cô nhìn mình, Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, "A ~ cái đó hiểu." Cô cười ha ha.
Đường Dật nhất thời nhíu mày, bất quá trên mặt vẫn mang theo nự cười, "Kiểm tra lần này của em, điểm vô cùng tệ, nếu như em cứ tiếp tục không chăm chú như vậy, thầy cũng không có cách nào ăn nói với Ngạo lão gia."
Trần Vũ Tịch không thèm để ý khoát tay áo, "Những thứ này trước kia lúc ở trung học đã sớm học qua rồi, chỉ là kiểm tra. . . . . ." Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, thiếu chút nữa còn nói là trở lại ngày trước đi, nhìn vẻ mặt Đường Dật kinh ngạc, Trần Vũ Tịch cười ha ha lần nữa, "Về sau em sẽ cố gắng thưa thầy Đường!"
Đường Dật gật đầu một cái, "Chúng ta tới đó sẽ nói tiếp."
Trần Vũ Tịch liều mạng gật đầu một cái, cuộc sống như thế thật tốt nha, cùng một mình Đường Dật ở chung một chỗ. Ban đầu thầm mến hắn nhưng không dám tưởng tượng xa xôi, bên cạnh hắn luôn vây quanh rất nhiều nữ sinh, nhất là truyện cười trường học cũng vì hắn mà khuynh đảo, khi đó các bạn học đều suy đoán, Đường dật cùng hoa khôi của trường là đẹp đôi nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...