Mặc dù nghĩ rằng ngày ngày sẽ cứ như thế tiếp tục trôi qua, nhưng cuộc sống thay đổi, cô cũng dần thay đổi.
Có điều nhớ tới thời gian trước, Trần Vũ Tịch không khỏi cười ngọt ngào, mặc dù không có nói với hắn em thích anh nhưng vẫn rất vui vẻ như cũ, đó là thanh xuân của cô!
Hôm nay là thứ ba, Trần Vũ Tịch nói với Ngạo Dạ Phong thứ hai tư sáu tới đón cô chậm một chút, sau khi tan học cô muốn đi luyện Taekwondo. Có thể nguyên nhân vì nơi này là trường học Quý tộc đi, mỗi đứa nhỏ đều có bối cảnh gia đình rất tốt, chưa bao giờ vì mình tương lai cuộc sống mà suy tính, cho nên thời gian bọn họ rảnh rỗi so với thời gian học rất nhiều.
Sau khi tan học, xã đoàn cũng rất náo nhiệt.
Giờ tan học buổi chiều, Ngô Kỳ thần bí nói có một cuộc hẹn, cho nên không thể cùng Vũ Tịch đến lớp học Taekwondo, khi Vũ Tịch hỏi cô ấy, cô ấy chỉ nói là bí mật, chờ quay lại sẽ nói cho cô biết, cho nên để lại cô một mình chạy đi.
Đi tới lớp Taekwondo, Trần Vũ Tịch liếc mắt liền thấy Lạc Nam đang tập luyện ở đó, vì vậy cười đi tới chào hỏi cậu, "Động tác của cậu trái lại rất mau nha! Nhanh như vậy đã đến nơi này, mới giờ tan học vừa rồi tìm cậu trong phòng học, cậu đã không có ở đó."
Lạc Nam quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch cười nói, "Hóa ra cậu chú ý tới tôi như vậy !"
Trần Vũ Tịch cười một tiếng, không ngại.
Hai người ở chung một chỗ luyện tập một hồi, Vũ Tịch thắng Lạc Nam 3 -2, Lạc Nam thở hổn hển, ngồi trên sàn, nhìn Trần Vũ Tịch, "Sao cậu lợi hại như vậy, mấy ngày này tôi vẫn luyện tập nhưng đến bây giờ vẫn đánh không lại cậu, trước kia không phải cậu đã học qua cái này chứ?"
Trần Vũ Tịch cũng có chút thở hổn hển, chỉ là so với Lạc Nam mà nói, khá hơn nhiều, cô sang sảng cười một tiếng, "Không có, trước kia chỉ có thể nói là học qua một chút thuật phòng thân thôi, có điều cậu tiến bộ rất nhanh, trước kia mấy chiêu đã đánh ngã cậu, hiện tại cậu vẫn có thể đánh thắng tôi, xem ra nếu tiếp tục nữa, tôi nhất định không phải là đối thủ của cậu rồi. Ha ha"
Trần Vũ Tịch cười sang sảng, có thể thấy Lạc Nam trở nên thoải mái cởi mở, trong lòng Vũ Tịch cũng rất vui vẻ.
Lạc Nam hơi cúi đầu, tựa hồ rất chân thành nói, "Không sao, coi như cậu thua tôi cũng không việc gì."
Trần Vũ Tịch sửng sốt không biết cậu ấy nói lời này có ý tứ gì, quay đầu nhìn cậu, Lạc Nam ngửa đầu đón ánh mắt của vũ Tịch, khẽ mỉm cười, "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc này, vẻ mặt giống đang thề, mặc dù biết đây là một cam kết không cần thiết, từ trong đáy lòng Vũ Tịch vẫn nở nụ cười.
"Cậu không tin tưởng lời của tôi?"
"Tin tưởng, tin tưởng! Tôi tin tưởng nhất định cậu sẽ trở nên mạnh mẽ ." Vũ Tịch phất phất tay, quay đầu tránh ánh mắt của cậu ấy, làm bộ như cái gì cũng không biết mà nói.
Lạc Nam từ mặt sàn đứng dậy, "Hôm nay để tôi đưa cậu về nhà!"
Trần Vũ Tịch sửng lại, "Không cần, sẽ có người tới đón tôi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước."
Vũ Tịch xoay người chạy về phòng thay quần áo, cô biết Lạc Nam nhất định sẽ có chút thất vọng, chỉ là cô không thể để cho loại chuyện như vậy tiếp tục phát triển thêm nữa, cô không muốn làm cho sự cởi mở của Lạc Nam vì chính mình lại lần nữa sa vào đau khổ. Dù sao, giữa cô và cậu ấy là không thể nào!
Chủ nhật, là ngày Đường Dật dạy thêm cho Trần Vũ Tịch, sáng sớm Vũ Tịch đã rời giường dọn dẹp căn phòng, còn mặc bộ quần áo bình thường mình thích nhất vào, mới sáng sớm mà trên mặt đầy nụ cười.
Trên bàn ăn sáng, Ngạo Dạ Phong nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch rồi nhíu mày một cái, "Cô nàng, có phải ở trường học giao cô đã có bạn trai?" Cơm Trần Vũ Tịch ăn trong miệng thiếu chút nữa bị một câu nói này của Ngạo Dạ Phong làm cho kinh hãi phun ra, cô cuống quít che miệng lại, mới không trực tiếp phun vào mặt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...