Trần Vũ Tịch đột nhiên nhắm mắt lại, cắn răng, "Ngạo Dạ Phong, anh không biết tôi vẫn đang ở chỗ này à! Chẳng lẽ không có thể đợi tôi đi ra ngoài sau đó mơi thay được sao?"
Ngạo Dạ Phong quay đầu nhìn cô cười nói, "Tôi biết rõ, hơn nữa tôi còn biết, cô sẽ không nhìn, cũng không dám nhìn."
Trần Vũ Tịch hơi dừng lại, sau đó cười, nhưng vẫn nhắm mắt lại, "Chuyện mới vừa rồi thật sự anh không tức giận sao? Đánh anh trước mặt nhiều người như vậy, anh không sợ sẽ tổn hại hình tượng của mình trước mặt nhân viên sao?"
"Nếu như cô thành tâm nói xin lỗi, tôi sẽ chấp nhận! Nhưng sẽ không chấp nhận vô điều kiện."
Trần Vũ Tịch khẽ thở dài một cái, cô cũng biết, Ngạo Dạ Phong sẽ không để cô chiếm tiện nghi như vậy mà.
"Điều kiện gì?" Trần Vũ Tịch mím môi hỏi, sớm biết như thế nên ở trước mặt hắn cố gắng giữ tỉnh táo. Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch uất ức, Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, "Thôi, mới vừa rồi tôi cũng có chút quá đáng, huề nhau. Nhanh đi thay quần áo đi, tôi dẫn cô ra ngoài ăn cơm."
Ngay sau đó có mấy cái quần áo bị ném đến trên đầu Trần Vũ Tịch, Trần Vũ Tịch mở to mắt, là một bộ quần áo mới, rất đẹp, "Anh mua?"
"Vừa rồi cho người ta ra ngoài mua đồ bơi, thuận tiện mua về, mặc dù cô gái nhỏ cô còn chưa trưởng thành, nhưng dù sao cũng là con gái, nếu không mặc cái kia, đứng chung một chỗ với tôi sẽ làm người khác chê cười ."
Trần Vũ Tịch nheo đôi mắt đẹp lại, "Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ một ngày anh không chê bai ta, trong lòng sẽ không thoải mái sao?"
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, mặc áo khoác màu đen vào, nói thật, mỗi ngày trêu chọc cô gái nhỏ này thật ra thì cũng rất thú vị, nhất là Trần Vũ Tịch bị hắn trêu chọc tới á khẩu không trả lời được, trong lòng không nhịn được muốn cười.
Lúc này Thẩm Thiên Dật và An tử Kỳ đang đứng chờ bên ngoài phòng thay quần áo.
An Tử Kỳ ở cửa ra vào tới tới lui lui đi, nhíu chặt mày, Thẩm Thiên Dật nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "An Tử Kỳ, cậu không thể dừng lại một lát sao? Cậu cứ đi qua đi lại như vậy, khiến tôi cũng choáng váng cả đầu!"
"Thiên Dật, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao? Ngạo Dạ Phong này tính tình nóng nảy câu không hiểu rõ sao? Nếu hắn bộc phát tính khí ra thì chuyện gì cũng làm được, Vũ Tịch nhỏ như vậy, bị bắt nạt phải làm thế nào?" Hiển nhiên lúc này An Tử Kỳ rất lo lắng cho Trần Vũ Tịch.
Thẩm Thiên Dật nghe An Tử Kỳ nói như thế, cũng khẽ nhíu mày, "Cậu thật sự lo lắng thì vào đó xem luôn không được sao."
"Sao cậu không đi đi!" An Tử Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, "Lúc này cậu bảo tôi vào, không phải chịu chết sao? Tôi không đi đấy."
"Vậy cứ ở chỗ này chờ đi, chẳng qua tôi cảm thấy Ngạo Dạ Phong sẽ không làm gì tiểu nha đầu kia đâu!" Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, mặc dù không thể nói tại sao, chỉ là từ ánh mắt của Ngạo Dạ Phong có thể thấy được, hắn rất để ý cái tiểu nha đầu này.
Nếu như là người bình thường, thì dưới loại tình huống đánh Ngạo Dạ Phong này, theo phản ứng bình thường của hắn, phải là trực tiếp nhào tới, trừng phạt đối phương, bất kể nam nữ. Nhưng hắn lại tỉnh táo bắt mọi người rời đi.
Đang lúc hai người tùy tiện đoán, Ngạo Dạ Phong cùng Trần Vũ Tịch từ bên trong cười cười nói nói đi ra.
Hai người lập tức ngây người, "Các người. . . . . . Không có sao chứ?"
Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn An Tử Kỳ, khẽ mỉm cười, "Chúng tôi có chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ bọn họ kinh ngạc, sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm xuống, xoay người đi ra ngoài, "Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm! Bụng đói thật."
Thẩm Thiên Dật cười một tiếng, xoay người đi theo ra ngoài, ngược lại An Tử Kỳ ở sau lưng kéo Trần Vũ Tịch lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngạo Dạ Phong giống không tức giận chút nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...