Thậm chí cũng không kịp trả lời, đã vào thang máy.
Cái công ty này thật sự là do người con trai trước mắt này quản lý sao? Hắn mới hai mươi hai tuổi, lớn hơn mình một tuổi thôi mà. Suy nghĩ những chuyện mình làm ngày thường một chút, nhìn lại Ngạo Dạ Phong lúc này một chút, trời ạ, cô không thấy được chênh lệch tới nơi nào rồi.
Thật không nhìn ra, người bình thường cùng mình cãi vả đánh nhau, lại là tổng giám đốc của một công ty lớn như vậy.
Mà lúc này nhìn Ngạo Dạ Phong, một mặt hòa thiện đi về phía người của công ty, chào hỏi, cùng Ngạo Dạ Phong mà cô nhìn thấy hoàn toàn là hai người, tên sắc nam, tên cặn bã, khốn kiếp, lưu manh, thật sự là dùng để hình dung người con trai trước mắt này sao? Hắn đứng ở chỗ này, nhìn qua thật là cao quý, hành động cử chỉ, ngay cả nụ cười nhàn nhạt mang trên mặt, cảm thấy. . . . . . cảm thấy. . . . . . Thế nào lại giả như vậy?
Trần Vũ Tịch cau mày, tại sao có cái loại cảm giác này.
Đứng trong thang máy, Trần Vũ Tịch nhịn không được cười lên một tiếng, "Không nhìn ra, anh ở trong công ty là một người có dáng vẻ khác, nếu như ở công ty không biết đụng phải anh, còn tưởng rằng là đụng phải một người khác cùng anh có dáng dấp giống nhau như đúc đấy."
Ngạo Dạ Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, "Lúc cô tới đã cam đoan qua, không nói chuyện không nên nói, nếu như không tuân thủ lời hứa. . . . . ."
Trần Vũ Tịch cuống quít lấy tay chặn miệng lại, mắt nhìn thẳng phía trước.
Ngạo Dạ Phong cười một tiếng quay đầu đi. Thang máy dừng mở cửa ra, Trần Vũ Tịch đi theo Ngạo Dạ Phong tới phòng làm việc của hắn.
"Ngạo Dạ Phong, anh hôm nay tới trễ nha!" An Tử Kỳ nghe được tiếng cửa vang lên, quay đầu nhìn về bên đó một cái liền thấy một cô gái nhỏ đi theo sau lưng Ngạo Dạ Phong."Cô ấy là ai?"
Nghe được An Tử Kỳ nghi ngờ, Thẩm Thiên Dật nhất thời dời tầm mắt ra khỏi tạp chí, lúc thấy Trần Vũ Tịch, cười một tiếng, "Lolita!"
An Tử Kỳ há hốc miệng, quan sát Trần Vũ Tịch từ trên xuống dưới nhiều lần, "Cô ấy chính là vị hôn thê của anh? Oa, thật. . . . . . thật nhỏ!"
Trần Vũ Tịch một nắm quả đấm, nheo mắt đẹp lại, "Cô chỉ chỗ nào nhỏ?"
An Tử Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới cô ấy sẽ trực tiếp hỏi như thế, ngay sau đó cười một tiếng, "Cô đừng suy nghĩ, tôi đương nhiên là chỉ số tuổi của cô nhỏ, thật sự có mười bảy tuổi sao? Nhìn qua chỉ là bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ dáng dấp thật nhỏ, bất quá thật đáng yêu! Ngạo Dạ Phong ~"
Gương mặt Ngạo Dạ Phong lạnh lùng, hắn biết nếu Trần Vũ Tịch đến nhất định sẽ bị bọn họ trêu chọc.
Trần Vũ Tịch đi tới trước sô pha ngồi xuống, bị An Tử Kỳ nhìn chằm chằm không nháy lấy một cái như vậy, cô cảm thấy rất khác thường không được tự nhiên, giương con mắt trừng liếc hắn một cái, nhưng hắn giống như là không nhìn thấy một dạng, "Như vậy vẫn nhìn chằm chằm vào người khác rất không lễ phép, anh không hiểu sao?"
Trần Vũ Tịch thật sự nhịn không được, cho hắn một câu.
Thẩm Thiên Dật nhất thời cười một tiếng, sâu xa bên trong, hắn cũng đã cảm thấy, nha đầu này xuất hiện, nhất định sẽ có chuyện thú vị phát sinh.
An Tử Kỳ ngẩn ra, chỉ là không có nhìn Trần Vũ Tịch nói, mà là nghiêng đầu qua xem Ngạo Dạ Phong, "Cô ấy bình thường vẫn nói chuyện với anh như vậy à?"
Ngạo Dạ Phong cho hắn một cái xem thường, mặc dù chủ nhật chuyện không nhiều lắm, nhưng vẫn muốn lật tài liệu xem một chút, tránh cho sót mất cái chuyện quan trọng gì.
"Nha đầu, tôi tên là An Tử Kỳ, về cô sau có thể gọi tôi là An ca ca!"
*** cứ ngờ ngợ An Tử Kỳ là tên con gái
Trần Vũ Tịch nhịn một chút, không nhìn tới An Tử Kỳ, cũng học bộ dáng của hắn, "Dạ Phong ca ca, anh và anh ta ai lớn hơn?"
Ngạo Dạ Phong nhíu mày, không biết cô nàng tại sao lại hỏi như thế, "Cùng tuổi, chẳng qua tôi lớn hơn cậu ta hai tháng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...