"Cô không sao chứ?" Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch không nói lời nào, cho là cô thật sự bị dọa sợ.
"Về nhà!" Trần Vũ Tịch hét lớn một tiếng xoay người đi về phía xe.
Thấy tinh thần cô không tệ, Ngạo Dạ Phong cười cười lái xe đưa cô về nhà.
Trên đường Ngạo Dạ Phong mấy lần quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dọc đường đi an tĩnh hả giận.
"Cô cô, không phải là thật bị sợ đến hỏng luôn rồi chứ?" Giọng nói Ngạo Dạ Phong dịu dàng đi rất nhiều.
Trong lòng Trần Vũ Tịch hừ lạnh, không để ý tới hắn.
"Về sau muốn xem phim gì, tôi dẫn cô ra ngoài, chỉ là! Nếu như cô nhất định phải xem phim kịnh dị, tôi cũng có thể đi cùng a." Ngạo Dạ Phong nói sâu xa.
"Anh không nói, tôi cũng sẽ không cho rằng anh câm, bắt được bím tóc người khác hài lòng như vậy sao?" Vẻ mặt Trần Vũ Tịch như đưa đám nhìn Ngạo Dạ Phong, gặp phải hắn, đời này bất hạnh lớn nhất.
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu cô, "Tốt lắm, đừng nóng giận, hôm nào dẫn cô đi xem phim đẹp mắt bồi thường."
Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về nhìn hắn, gương mặt tuấn tú mang theo nguy hiểm, mặc dù chỉ là một bên, đã khiến Trần Vũ Tịch nhìn ngây ngô, nếu hắn dịu dàng thật ra thì cũng khá tuyệt, sao có thể đối nghịch với hắn đây.
Sau khi về đến nhà, Trần Vũ Tịch đứng trước mặt ông cụ, tuyên cáo kế hoạch lần này thảm bại.
Quản gia họ Mộ Dung Nhà họ Ngạo, cụ thể tên gì không rõ lắm, chỉ thấy Ngạo Dạ Phong gọi là chú, cho nên Trần Vũ Tịch cũng gọi theo, lúc Trần Vũ Tịch vừa tới Nhà họ Ngạo, cũng không nhìn thấy Quản gia, sau khi ông ấy trở lại, ông cụ mới nói cho cô biết, Quản gia mấy ngày nay có chuyện phải đi ra ngoài.
Mà khi Quản gia trở về thị chuyện đầu tiên phải làm, chính là đi đến trường học kiểm tra một chút hoàn cảnh học tập của Trần Vũ Tịch, trao đổi thật tốt với Đường Dật.
Đến tối lúc ông về, trong tay cầm một tờ giấy, thấy Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong hai người đang ngồi bên trong phòng khách chơi cờ, chú Mộ Dung nhất thời sửng sốt, "Dạ Phong, cháu học cái này khi nào vậy?"
Ngạo Dạ Phong khoát tay, "Là cô gái nhỏ này muốn chơi, cô ấy nói cô ấy am hiểu nhất trò này."
Quân kỳ a! Trần Vũ Tịch chơi từ lúc ba tuổi, cha cô là quân nhân, từ nhỏ liền bị tướng quân binh lính tới nuôi trưởng thành, chơi cái này còn không phải là chút lòng thành.
Ban đầu Ngạo Dạ Phong nói hắn sẽ không chơi, Trần Vũ Tịch cười nhạo một phen, Ngạo Dạ Phong mới đồng ý đánh cờ với cô.
Trần Vũ Tịch chỉ nói luật chơi cơ bản nhất cho hắn biết, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này, đầu óc lại thông minh đến vậy, mới hai ván, ván thứ ba một chút nữa thắng cô.
Nếu như đánh ván nữa, Trần Vũ Tịch thật không dám khẳng định mình còn có thể thắng hắn.
Vừa lúc đó chú Mộ Dung xuất hiện, Trần Vũ Tịch mới lấy cớ nói không chơi.
"Thua hay thắng?" Chú Mộ Dung hỏi.
Trần Vũ Tịch giống như là binh sĩ khải hoàn, giơ hai tay lên, "3-0, Vũ Tịch toàn thắng! Cũng. . . . . ."
Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Chú Mộ Dung, sao chú về muộn thế, đi đâu vậy ạ?"
Quản gia Mộ Dung lúc này mới nhớ chuyện trong tay mình, ngồi xuống ghế sofa một bên, "Chú đi xem trường học của Vũ Tịch một chút, đúng rồi Vũ Tịch, đây có tờ giấy, thầy Thuyết đưa cho cháu điền vào, ngày mai giao cho trường học."
Trần Vũ Tịch sửng sốt, "Giấy gì ạ?"
Chú Mộ Dung cúi đầu nhìn, từ trên người lấy ra một cây bút, "Là chọn lớp học ngoại khóa đoàn thể xã hội."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...