Thấy Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch tháo chiếc kính đen thui xuống, "Ơ ~~ Ngạo Đại công tử, trùng hợp thế!"
Thấy Trần Vũ Tịch, cũng biết bên trong nhất định có bẫy.
"Người ông nội nói muốn tôi gặp là cô à? Có phải cô với ông nội thông đồng đối phó tôi?" Ngạo Dạ Phong xem thường ngồi xuống, tay bốc một nắm Popcorn, Trần Vũ Tịch không để ý, hai người vừa ăn vừa chờ bộ phim bắt đầu chiếu.
"Ông nội chỉ có anh là cháu trai, làm sao ông nội có thể nhẫn tâm cùng tôi thông đồng đối phó anh đây! Tôi cũng đúng dịp tới thôi." Trần Vũ Tịch giả vờ không biết, nhưng trong lời nói rất rõ ràng trăm ngàn chỗ hở, Ngạo Dạ Phong cũng không so đo, chờ xem cô rốt cuộc có âm mưu gì.
Phim vừa bắt đầu, âm thanh quỷ dị trong rạp bốn phía vang lên, Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày một cái, sắc mặt khẽ biến đổi.
Trần Vũ Tịch cũng mang theo hai miếng bông, cô còn mang theo mắt kính, đôi mắt đằng sau kính, cũng không dám mở quá lớn, thật may là cái gì cô cũng không nghe được.
Càng nhìn xuống, sắc mặt Ngạo Dạ Phong càng khó coi, Trần Vũ Tịch thỉnh thoảng nhìn Ngạo Dạ Phong, thấy bộ dạng khẩn trương hề hề, thân thể căng thẳng, cắn môi dưới, giống như là ở thụ ngược một dạng, thấy Ngạo Dạ Phong như vậy, tâm tình Trần Vũ Tịch sảng khoái vô cùng.
Trong lòng không ngừng may mắn, ông cụ dạy một chiêu thật tốt, rốt cuộc bắt được thóp của hắn rồi.
Vừa quay đầu, không chú ý thế nhưng liếc thấy trên màn một bộ mặt hình kinh khủng nhất, cổ co rụt lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cô vội vàng nhắm mắt lại không nhìn tới, nhưng lại không nhịn được nhìn Ngạo Dạ Phong.
Ngay lúc cô từ từ mở mắt, thời điểm chuyển động mắt đẹp hướng một bên nhìn, thấy Ngạo Dạ Phong trợn to con ngươi nhìn.
"A ~~~~" Trần Vũ Tịch kêu to ra ngoài, hai tay ôm đầu, co rút thành một cục.
Ngạo Dạ Phong nhất thời cười lên ha hả.
Ngạo Dạ Phong không khách khí tháo mắt kính xuống, còn có hai miếng bông trong lỗ tai Trần Vũ Tịch mạnh mẽ tháo xuống.
Một hồi âm nhạc làm cho người ta rợn cả tóc gáy vang lên, sau đó là tiếng người kêu thảm thiết cùng tiếng kêu sợ hãi, Trần Vũ Tịch nhất thời không chịu nổi, kêu to nhapof vào trong ngực Ngạo Dạ Phong. Cô dùng sức che lỗ tai, mặc cho Ngạo Dạ Phong thế nào kéo cô, cô đều không chịu rời khỏi người hắn .
"Chúng ta đi ra ngoài đi! Không xem nữa có được hay không!" Trần Vũ Tịch ngẩng đầu cầu khẩn nhìn Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong há miệng, nhịn được lời nói, khẽ mỉm cười, lôi kéo Trần Vũ Tịch rời đi phòng chiếu phim.
Sau khi chạy ra khỏi phòng chiếu phim, Trần Vũ Tịch đứng ở cửa hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, cô thật không thích xem phim kịnh dị, không biết vì sao, nhiều người phụ nữ cũng thích xem như vậy, nhưng từ nhỏ cô cũng không thích những thứ đó, máu tanh một chút cũng không có ý kiến gì, chính là loại quỷ, hồn kiến tạo nên không khí! Đáng sợ nhất rồi.
Tâm tư Trần Vũ Tịch còn chưa có bình tĩnh lại, sau lưng liền truyền đến tiếng Ngạo Dạ Phong cười ha ha ha, đôi tay Trần Vũ Tịch nắm chặt, lần này lại bị hắn cười nhạo.
"Cô gái nhỏ, là ông nội nói cho cô biết, tôi không dám xem phim kịnh dị? Khi lần đầu tiên xem phim kịnh dị, tôi mới năm tuổi." Ngạo Dạ Phong nén cười nói.
Trần Vũ Tịch trừng mắt liếc hắn một cái, vừa rồi hắn sợ hãi là cố ý lừa gạt cô, còn nữa, ông cụ xảy ra chuyện gì a, lúc năm tuổi lại có thể so sánh với bấy giờ? Nhớ tới ông cụ, cô mới chính thức ý thức được, tại sao Ngạo Dạ Phong lại là cháu trai ông ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...