"Em tới là để đàm phán?" Nụ cười của Ngô Duẫn Kỳ càng đậm hơn, không biết vì sao, anh cảm thấy lúc này rất có tình ý.
Nam Cung Thiến gật đầu: "Em chỉ có thể nói là chúng ta đang đàm phán, thì bọn họ mới để cho em đi, là Sophie bắt em tới nơi này, cô ta đã đi rồi. Ngạo Dạ Phong đã đi đến bệnh viện, sẽ không sao đâu." Nam Cung Thiến giới thiệu khái quát tình hình ở đây: "Bên trong có bảy cảnh sát, trong tay đều có súng, hơn nữa bọn họ đã liên lạc với người cứu viện, rất nhanh sẽ có nhiều người hơn nữa tới đây, hình như bọn họ đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội của anh, đang vây bắt anh!"
Nói tới đây, Nam Cung Thiến dừng lại một chút, vẻ mặt tỉnh táo một cách lạ thường, đến gần chỗ Ngô Duẫn Kỳ, bắt lấy bàn tay đang cầm súng lục của anh, đặt ở trước ngực mình, chĩa súng vào ngực mình, ánh mắt vô cùng kiên định: "Lúc này là lúc nên rời đi, đây là cơ hội duy nhất. Cũng là việc duy nhất em có thể làm cho anh, bất kể đi đâu, hãy sống sót thật tốt!" die.nda.nl.equ.ydo.n
Nhìn nụ cười trên mặt Ngô Duẫn Kỳ, Nam Cung Thiến nhíu mày thật chặt, giọng nói có chút gấp gáp: "Người ở bên trong đều biết em là ai, nếu anh kèm hai bên của em như lời em nói..., thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay với anh đâu, còn do dự cái gì nữa."
Ngô Duẫn Kỳ nhìn vào Nam Cung Thiến: "Anh biết rất rõ!" Vừa dứt lời, anh trở tay một cái, nắm bả vai của Nam Cung Thiến, để cô dựa lưng vào ngực của anh, chỉ trong một giây, súng lục trong tay Ngô Duẫn Kỳ, đã chĩa lên đầu Nam Cung Thiến.
Cảnh sát ở bên trong kinh hãi, cũng chĩa súng vào Ngô Duẫn Kỳ, nhưng không có ai dám nổ súng.
Ngô Duẫn Kỳ cho những người bên cạnh rời đi trước, sau đó mang theo Nam Cung Thiến lên một chiếc xe, coi cô như con tin, rồi lái xe rời đi.
"Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phải dùng tới cách này để mang em đi." Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ vẫn treo một nụ cười như cũ, tựa như đối mặt với nhiều cảnh sát chĩa súng vào mình như vậy, chỉ là một chuyện nhỏ như cơm bữa mà thôi.
Nam Cung Thiến ngồi ở bên ghế lái phụ, khẽ cau mày, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Em không có ý định rời đi cùng với anh, vì người rời đi chỉ có anh mà thôi."
Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra, lập tức phanh xe lại, xe dừng lại ở bên đường cao tốc.
"Em nói cái gì cơ?" d.đ.l.q.đ
Nam Cung Thiến có thể tưởng tượng được cặp mắt mang theo tức giận cùng với ánh mắt sáng quắc kia của Ngô Duẫn Kỳ, cô chỉ khẽ cúi đầu: "Em không thể rời đi vào lúc này được."
"Tại sao?"
Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Ngô Duẫn Kỳ, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt nghiêm túc như vậy của cô, rất nhiều lần cô luôn do dự, chần chừ, không biết mình nên lựa chọn như thế nào, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nhưng mà lần này, cô rất kiên định, không mang theo một chút do dự nào.
"Nếu em đi cùng với anh rời khỏi đây, cha em tuyệt đối sẽ không tha cho anh, ông ấy có thể sẽ mở một con mắt nhắm một mắt đối với việc anh chạy trốn, nhưng mà ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho việc anh mang theo con gái bảo bối của ông ấy đi, anh không đấu được với bọn họ đâu! Tà bất thắng chính (phe ác không thắng được phe thiện)!"
Nam Cung Thiến cười khổ, cô không nghĩ tới, câu nói này sẽ được dùng ở chỗ này.
Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh: "Trong lòng em, vẫn không chịu thay đổi cách nhìn về anh đúng không, anh đối với em mà nói vẫn chỉ là một tên tội phạm thôi đúng không, vẫn là ác ma thôi đúng không?" die nda nle qu ydo n
"Em biết rõ anh đang cố gắng sửa sai, em biết rõ anh muốn một cuộc sống bình thường, em biết rõ những gì anh làm đều là do bất đắc dĩ, em biết rõ rất nhiều thứ, có lẽ em đã từng hiểu lầm anh, nhưng mà bây giờ không còn nữa rồi." Nam Cung Thiến vội vàng nói xong mấy câu nói đó, nhìn chăm chú vào Ngô Duẫn Kỳ: "Ngô Duẫn Kỳ, anh nghe kỹ cho em, em yêu anh. Cho dù là ác ma em cũng vẫn yêu anh, nhưng mà —— em phải ở lại, bởi vì chỉ có như vậy thì anh mới có nhiều cơ hội để trốn đi hơn —— ưmh ——"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...