Nhìn bộ dáng Nam Cung Thiến ăn no, Ngô Duẫn Kỳ cười ra tiếng ở bên cạnh, bộ dáng của cô thật sự là rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không cảm thấy chán ghét.
Sau khi dùng điểm tâm sáng xong, Ngô Duẫn Kỳ tự mình lái xe chở Nam Cung Thiến ra ngoài.
Trên đường Nam Cung Thiến hỏi mấy lần muốn đi đâu nhưng Ngô Duẫn Kỳ chỉ nói cho cô đến nơi thì biết chứ không nói ra đáp án.
Sau khi đến thì Nam Cung Thiến mới nhìn rõ, nơi này là cô nhi viện, Nam Cung Thiến dừng lại, cô biết Ngô Duẫn Kỳ là một cô nhi, cô đoán, Ngô Duẫn Kỳ nhất định là muốn cho bản thân cô biết đến quá khứ của anh, nghĩ muốn kể khổ ở đây?
Đi theo Ngô Duẫn Kỳ đi vào, dường như anh đối với nơi này rất quen thuộc, không cần hỏi người khác trực tiếp đi đến nơi bọn trẻ đang ở.
Lúc bọn nhỏ thấy Ngô Duẫn Kỳ, có mấy đứa lớn tuổi hơn một chút đang chơi đùa cũng chạy về phía anh, thậm chí nhào tới trên người Ngô Duẫn Kỳ.
Bởi vì bọn nhỏ phía sau nhiều quá ‘hung mãnh’ đến độ làm Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp té nhào trên bãi cỏ, cả một đám trẻ ngã trái ngã phải, trên mặt tất cả đều mang theo nụ cười ngây thơ, mặc dù nơi này là cô nhi viện nhưng từ trên người những đứa trẻ này có thể thấy niềm hạnh phúc và vui vẻ.
Đây là một chuyện rất hiếm thấy.
Bởi vì đây là nước Mĩ, cho nên viện trưởng của cô nhi viện này là một vị nữ tu sĩ, bà nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ cũng cười đi tới.
Nhưng khi thấy Nam Cung Thiến đứng bên cạnh thì hơi sững sờ, sau đó đi về phía cô.
Nam Cung Thiến rất kinh ngạc, vị nữ tu sĩ này nói tiếng Trung rất giỏi, họ nói chuyện với nhau không có một chút trở ngại nào cả.
"Cô là người yêu của Ngô tiên sinh sao?"
Câu hỏi đầu tiên của viện trưởng khiến Nam Cung Thiến hơi sững sờ: "Không, không phải, chúng tôi là —— bạn bè!" Nam Cung Thiến suy nghĩ rất nhiều quan hệ, quả nhiên nói bạn bè thì tương đối hợp lý một chút.
Nói là bạn bè làm viện trưởng ngược lại có chút kinh ngạc, lần nữa quan sát một phen Nam Cung Thiến sau đó bà khẽ mỉm cười: "Thật mừng khi cô có thể đến nơi này."
Nam Cung Thiến và viện trưởng hàn huyên mấy câu, lúc sau thì có một vài nữ tu sĩ khác đến kéo đám trẻ ra, mà lúc bọn họ đi, đã mang toàn bộ quà trong tay cô và Ngô Duẫn Kỳ mang tới, có một số đứa còn có chút không nỡ, cho đến khi Ngô Duẫn Kỳ đồng ý với bọn chúng, một lát nữa sẽ đến thăm bọn chúng thì bọn chúng mới rời đi.
"Ngô tiên sinh, anh đã tới." Viện trưởng hiển nhiên rất khách khí với Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười với bà: "Tôi đến thăm bọn trẻ, thuận tiện xem nơi này còn cần thêm gì nữa không."
"Nơi này rất tốt, gần đây có thêm mấy đứa trẻ nữa." Viện trưởng nói xong, Ngô Duẫn Kỳ cùng bà sóng vai đi, bàn về chuyện cô nhi viện, Nam Cung Thiến nhàm chán đi theo phía sau bọn họ, vừa nghe vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Không biết từ lúc nào, Ngô Duẫn Kỳ dyan và viện trưởng nói chuyện kết thúc, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì Ngô Duẫn Kỳ đã đứng ở trước mặt cô, cười nhìn cô.
"Nói xong rồi hả ?" Cô sửng sốt hỏi.
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu một cái: "Em cảm thấy nơi này như thế nào? Có ý kiến gì, hoặc là ý tưởng gì không có thể nói cho anh biết!"
Nam Cung Thiến sửng sốt lần nữa cười nói: "Nói cho anh biết thì sao, anh cũng không phải là viện trưởng nơi này, hơn nữa tôi thấy nơi này rất tốt, tôi vẫn cho là những đứa trẻ trong cô nhi viện rất cô độc, không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng mà hôm nay xem ra chúng cũng rất thích anh, nhất định là tặng không ít quà hối lộ lòng người rồi đây."
Nam Cung Thiến cố ý trêu chọc, nghiêng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...