Còn dùng ánh mắt như thế nhìn anh coi chừng anh giam cầm em bên người đấy, lại có ý nghĩ nào đó. Anh muốn không chỉ là thân thể của em, còn có trái tim của em nữa.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn Nam Cung Thiến ngẩn người, cười nhạt một tiếng, giống như mới vừa rồi tất cả tức giận tan biến như không còn bởi vì trong ánh mắt của cô xẹt qua một tia tin tưởng hầu: "Em không phải nên hỏi một chút nếu như thua thì ra sao?" Vẫn là câu nói kia, anh hỏi lần thứ hai.
Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời.
Ánh mắt của Ngô Duẫn Kỳ đã trở nên nhu hòa, đấy là một loại nhu hòa có thể hòa tan ý chí kiên cường của cô: "Rất nhiều chuyện cũng có thể, ngay cả mưu tính tiếp cận, nhưng vẫn sẽ có kỳ tích xuất hiện."
Nam Cung Thiến lộ vẻ sầu thảm trên mặt, lộ ra nét cười: "Không thể nào! Nếu như anh tuân thủ cam kết của anh, người thua nhất định là anh."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ thở dài một cái, xoay người đi đến bàn đang để bữa ăn sáng, anh tự tay múc một chén cháo, vẫn còn nóng, hẳn là cần ăn giờ.
Anh bưng chén cháo đi đến bên cạnh Nam Cung Thiến nhẹ nhàng ngồi xuống, dụi tắt tàn thuốc trong cái gạt tàn, tự mình đút cô ăn.
Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh.
Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ: "Bây giờ nói với em quá nhiều, vốn vô dụng. Có một số chuyện phải nói đến kết quả trước khi nói hùng hồn, anh nghĩ là em chắc cũng khổng để ý đến việc anh giúp em bồi dưỡng thân thể cho tốt, đợi đến ngày đó."
Nam Cung Thiến do dự một chút, cuối cùng vẫn mở to miệng ăn một muỗng cháo do anh đưa tới nuốt vào trong bụng.
Sau khi ăn xong, Nam Cung Thiến cười khổ một tiếng, sự dịu dàng chết tiệt!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thời gian ước định ba tháng, từ ngày đó chính thức bắt đầu.
Thế nhưng Nam Cung Thiến yêu cầu Ngô Duẫn Kỳ tách ra, còn không cho phép anh đụng chạm cô trong vòng ba tháng. Bị Ngô Duẫn Kỳ mãnh liệt □□.
Ngô Duẫn Kỳ đưa ra hai điều kiện, thứ nhất là lập tức trả lại cho anh mấy triệu tiền bồi thường tổn thất. Cái này thì không cần phải nói, Nam Cung Thiến vốn không làm được. Thứ hai, Ngô Duẫn Kỳ yêu cầu Nam Cung Thiến tự mình tìm cho anh một người phụ nữ có thể ngủ chung với anh. Người phụ nữ này phải xinh đẹp, vóc dáng không thể quá cao, yêu cầu tóc ngắn, tốt nhất là người lính. . . . . .
Nam Cung Thiến cau mày, nơi này là nước Mỹ, dù không phải ở nước Mỹ, cô đi đâu mà tìm phụ nữ như vậy, anh rõ ràng đang nói đến mình.
Cho nên, mỗi lần đến thời điểm Ngô Duẫn Kỳ muốn, cũng sẽ gặp phải sự phản đối của Nam Cung Thiến, thế nhưng anh luôn là có biện pháp khiến cô an tĩnh lại. Hơn nữa sau này mỗi lần, anh luôn phải ôm cô mới có thể ngủ được.
Mỗi buổi tối, Nam Cung Thiến chỉ cần thân hình vừa động một cái, Ngô Duẫn Kỳ sẽ tỉnh lại, mỗi lần cô muốn chạy thoát khỏi lồng ngực anh thì anh sẽ ôm cô càng chặt.
"Anh ôm làm tôi không thở nổi!"
"Em chỉ cần không động đậy, tôi sẽ không dùng lực."
"Tôi ngủ tư thế này mệt chết đi được."
"Vậy chúng tôi thay đổi vị trí."
". . . . . ."
"Tôi muốn đi tolet!"
Ngô Duẫn Kỳ thiếu chút nữa sẽ phải nói: Anh đi cùng với em. Hơn nữa rất vô cùng vui lòng thích thú đi theo, mỗi lần anh vừa có ý nghĩ như vậy, ngay tức khắc sẽ bị Nam Cung Thiến một cước đá xuống giường, sau đó nhìn Nam Cung Thiến đứng dậy đi vào tolet.
Mỗi lần vào lúc này, Ngô Duẫn Kỳ sẽ luôn ngồi ở bên giường chờ cô trở lại.
Chỉ cần Nam Cung Thiến có dấu hiệu chạy trốn, anh sẽ nhào tới, đè cô trên giường, trừng phạt một phen rồi mới ngủ tiếp.
Nhiều lần như vậy, Nam Cung Thiến phát hiện mình có chút không chịu nổi, rốt cuộc từ đâu mà anh có nhiều tinh lực như vậy, cho đến sau này cô đã bỏ đi ý nghĩ muốn chạy trốn, đi tolet xong ngoan ngoãn trở lại trên giường, bị anh kéo vào trong ngực và ôm ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...