Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Nhớ tới những bức ảnh nhìn thấy ở trại giam và thấy những tài liệu kia.

Những gia đình vốn hẳn là hạnh , những con người vốn hẳn là vẫn đang sống tốt, cũng bởi vì người ở trước mắt này mà chết.

Cô không thể quên được, không thể quên được người ở trước mắt này là một tên hung thủ giết người, là một tên ác ma xã hội đen.

Hơn nữa, cô không thể quên được cô là một người lính.

Ngô Duẫn Kỳ từ từ buông tay của mình ra, chăm chú nhìn người phía dưới.

"Ngô Duẫn Kỳ, chúng ta là đối lập, vĩnh viễn không thể nào ở cùng nhau."

"Vậy thì không phải rồi. Em biến thành hư bây giờ, chỉ vì em biết một chút chuyện của tôi." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ có chút trở nên hòa hoãn: "Vẫn tiếp tục như vậy không thể được sao? Tất cả đều sẽ tốt, tại sao nhất định phải là quấn lấy chuyện quá khứ không từ bỏ?"

"Đến đây chấm dứt sẽ tốt hơn!" Nam Cung Thiến dõi theo anh, đúng, đến đây chấm dứt, nếu như cô hãm vào sâu hơn, đến lúc đó sẽ càng thêm khổ sở.


"Em nhất định phải chọc giận anh đến như vậy sao? Nếu như anh tức giận, đối với em không có gì tốt."

Nam Cung Thiến cười nhạt một tiếng: "Tôi lại hi vọng anh có thể tức giận, có thể chân chính ý thức được sự tồn tại của tôi là một loại uy hiếp."

Nhìn Nam Cung Thiến quyết tuyệt, nhìn ánh mắt cô kiên định không do dự chút nào, trái tim Ngô Duẫn Kỳ giống như bị người ta bắt nắm lên cứng rắn cắt lấy một miếng thịt, vẫn còn ở trước mặt của anh khoe khoang anh yếu đuối vô năng.

Tại sao, tại sao phải khiến cho anh yêu sâu đậm cô gái này.

Anh rời đi thân thể của cô, đưa tay lấy một bên ga giường đắp lên trên người lõa lồ của cô.

Anh lui về phía sau mấy bước, tựa vào bên tường, đốt một điếu thuốc, Nam Cung Thiến vẫn nằm trên giường, mắt thẳng tắp nhìn trần nhà.

Anh buông tha rồi sao?

"Vẫn như trước, 3 tháng! Quy định phải đổi một chút."


Nam Cung Thiến ngồi dậy từ trên giường, nhẹ giọng ho khan vài tiếng, lúc ngồi dậy cô chỉ cảm giác xương cốt mình rã rời, sắc mặt của cô a. rất yếu ớt, cô dùng sức cắn môi dưới có thể thấy được, cô cố nén đau đớn trên người.

Ngô Duẫn Kỳ nhíu chặt mày, tay ôm ngực khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.

"Anh không có thời gian chơi đùa với em."

"Vậy em còn có lựa chọn khác sao? Có muốn hay không anh phân tích cẩn thận lần nữa với em một chút, tình trạng bây giờ của em? Anh rất kỳ quái, rốt cuộc em dựa vào cái gì, cứ như vậy tin chắc, nhất định có thể bắt anh trở về?" Ngô Duẫn Kỳ nhàn nhạt hút thuốc, một mùi thuốc lá quen thuộc xông vào mũi.

Đây là hiệu thuốc quen thuộc mà anh hút, từ lần đầu tiên quen biết, cô cũng đã nhớ cái mùi này.

"Em biết cũng chỉ là biết một ít chuyện của tôi xảy ra trong quá khứ, cũng không phải hoàn toàn, hơn nữa còn là từ người khác biết được , em là một người lính, chẳng lẽ em không hiểu chứng cứ là một chuyện cần thiết sao? Vậy thì em không hiểu vu khống là có ý gì sao?"

Ngô Duẫn Kỳ nhìn cô.

"Anh muốn để cho em triệt triệt dđể để thấy rõ ràng, rốt cuộc anh là người như thế nào, ba tháng sau, nếu như em vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình, không cần em ra tay, tự anh sẽ trở về tự thú." Lời Ngô Duẫn Kỳ nói khiến Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh —— Anh nói thật?"

"Từ trước đến anh, anh luôn nói lời giữ lấy lời." Nếu như đến lúc đó, em vẫn còn nghĩ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui