Nam Cung Thiến cũngkhông nói gì, đứng ở phòng bếp bên cạnh cùng mẹ trò chuyện câu có câukhông, nhiều lần cô muốn phụ nhưng bà luôn không cho cô động vào, bảo cô đi nghỉ, Nam Cung Thiến không muốn yên tĩnh một mình, bây giờ cô chỉcần ở một mình thì sẽ nhớ tới chuyện không nên nghĩ.
Cho nên vẫn luôn đứng trong nhà bếp nhìn mẹ vừa bận rộn vừa nói chuyện với cô.
Đến giữa trưa, bà chuẩn bị thức ăn cũng xong, nhìn một bàn lớn thức ăn, Nam Cung Thiến cười nhạt một tiếng: "Mẹ, người làm nhiều món quá vậy, ănsao hết."
"Hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà, làm mấy món conthích ăn, đã lâu không về nhà, có nhớ cơm mẹ làm không?" Từ trong phòngbếp, bà thò đầu ra khẽ mỉm cười với cô.
Một dòng nước ấm xông lên đầu, ngay sau đó là cảm giác đau nhói, không biết vì sao, mỗi lần vềđến nhà cảm nhận được tình thân ấm áp, cô không khỏi nhớ tới Ngô DuẫnKỳ, anh ta không có người thân, nhất định có vài phần không biết cảmgiác gia đình là như thế nào .
Nếu như có thể, cô thật hi vọng,anh có thể ở chỗ này, cùng mình cùng nhau chia sẻ, có người nhà, có bamẹ. . . . . . Nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của Ngô Duẫn Kỳ, sự cô độc vàtrống vắng nói không nên lời, dường như cô có thể hiểu được tất cả,dường như cô đã biết vì sao anh lại có vẻ mặt như vậy.
Nhưng tất cả đều chậm, cô cái gì đều không làm được.
"Thiến Thiến sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?"
Nam Cung Thiến cuống quít xoay mặt, lau khô đi giọt lệ nơi khóe mắt : "Không có việc gì mẹ à, chỉ là nhớ mọi người quá!"
Mẹ cô dừng lại, đưa tay ôm chầm lấy Nam Cung Thiến: "Mấy ngày nay đã chịukhông ít khổ cực bên ngoài, không có chuyện gì, vượt qua là tốt rồi."
Vốn là không muốn khóc, vốn là muốn vui vẻ cùng người nhà ăn cơm chung,nhưng trong phút chốc khi được mẹ ôm vào lòng, cô cũng không nhịn đượcnữa, vùi đầu vào trong ngực bà, khóc lớn lên. Cô thừa nhận, cô khóckhông chỉ là bởi vì sự dịu dàng của bà, cũng bởi vì một người.
Lúc hai người ôm nhau thì nghe được một tiếng tiếng chó sủa từ hành lang,Nam Cung Thiến rút khỏi từ trong ngực bà ra, lau khô nước mắt, khẽ mỉmcười: "Là Minh Minh về, con đi mở cửa."
Bà gật đầu một cái.
Nam Cung Thiến mở cửa nhìn ra ngoài, chỉ có Nam Cung Minh và Năm Ngàn Vạn,cô kỳ quái hỏi: "Ba đâu? Không có về chung với em sao?"
Nam Cung Minh vừa đi vào nhà vừa nói: "Ở công viên ba gặp phải một người và đánh cờ với người đó, nói Game Over sẽ về."
Nam Cung Thiến không suy nghĩ nhiều, tiện tay đóng cửa.
Chỉ nghe Nam Cung Minh tiếp tục nói: "Con chó này có phải hay không đặc biệt thích tiền?"
"Em đang nói gì đây?" Nam Cung Thiến vừa để chiếc đũa xuống vừa nói.
"Ở trong công viên gặp phải một người, anh ta gọi một câu năm ngàn vạn,thế là con chó này chạy về phía anh ta, em kéo sao cũng không kéo vềđược."
Nam Cung Thiến ngẩn ra: "Gọi, gọi nó Năm Ngàn Vạn?"
"Đúng vậy, người kia còn nói, con chó này là do anh ta mua ! Chị thấy có buồn cười không. . . . . ." Nam Cung Minh còn chưa nói hết đã bị Nam CungThiến một phát bắt được: "Em nói người kia ở đâu?"
Nam Cung Minh bị bộ dáng Nam Cung Thiến dọa sợ hết hồn: "Chị, chị làm sao vậy? Con chó này không lẽ là của người khác đấy chứ."
"Mau nói cho chị biết, người kia ở đâu?" Nam Cung Thiến cơ hồ la lên, đôi tay nắm chặt Nam Cung Minh: "Mau nói cho chị biết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...