Nam Cung Thiến khoát tay ngăn lại, cắn răng nói ra: "Không có việc gì, nhanh lái xe đi!"
Ngạo Dạ Phong dừng một chút, quay đầu nhìn về phía trong thao trường thấymột người khiêng Trịnh Hồng từ trong đám người đi ra và đi về phía kýtúc xá, nhìn bộ dáng của cô ta xem ra thương tích không nhẹ, nói như vậy trên người Nam Cung Thiến cũng nhất định có thương tích.
Ngạo Dạ Phong vội vàng lên xe vừa khởi động xe thì nghe phía sau Nam Cung Thiến tức giận mắng một câu: "MD, ra tay ác như vậy."
Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài một cái: "Em cũng biết mắng chửi người khác đấy à? Chỉ là nhìn đối thủ cũng bị thương không nhẹ, bọn emthật đúng là nghiêm túc."
Nam Cung Thiến ôm bụng cắn răng: "Không nghiêm túc, chính là không tôn trọng đối thủ, cô ta chẳng những sẽkhông đồng tình tôi, ngược lại sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Ngạo Dạ Phong hơi ngẩn ra, nhất thời nhíu mày, những lời này khiến anh ngẫmnghĩ, không nghĩ ra cô gái nhỏ này nói ra lời này, thật là có một chútđạo lý.
Trên đường đến bệnh viện, Nam Cung Thiến vẫn ôm bụng, mới vừa rồi một cước của Trịnh Hồng đạp lên trên bụng cô, làm cô đau hếtsức, trên người giống như tan ra, không có chỗ nào trên người không đau, chỉ là các cô ‘đánh nhau’ vì một phép tắc nhỏ xíu, thật mất mặt quá đithôi.
Đầu tiên, nơi này đều là nữ binh, lại là lính nghiệp dư,còn nữa trên mặt còn có vết thương, huấn luyện viên nhất định sẽ pháthiện, đến lúc đó biết họ lén lút đánh nhau, đó chính là tự tìm khổ.
Cho nên, nhìn mặt Nam Cung Thiến vốn không nhìn thấy gì, nhưng lúc đến bệnh viện, một lên tiếng giúp cô cởi áo khoác xuống vậy mà đã làm Ngạo DạPhong sợ hết hồn.
Anh thật không hiểu nổi, những nữ binh này nghĩ gì nữa.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, Ngạo Dạ Phong hỏi Nam Cung Thiến có cần trở vềlấy đồ đạc không, cô lắc đầu một cái, trong quân khu vốn là không có đồgì, muốn lấy thì chỉ lấy mấy bộ quần áo để tắm.
"Không lấy thì không lấy, dù sao cũng đã giữ giúp em giữ một số đồ rồi, đến nhà họ Ngạo thì xem như đến nhà mình vậy."
Lời của Ngạo Dạ Phong không khỏi khiến Nam Cung Thiến cảm thấy ấm áp trong lòng, cô chỉ gật đầu một cái không nói gì.
Từ thành phố M đến thành phố K còn một chặng đường dài, Nam Cung Thiến nằm phía sau trên chỗ ngồi trước, mắt thẳng tắp nhìn trước mặt.
Ngạo Dạ Phong nhìn cô từ trong kính chiếu hậu một cái: "Vết thương trên người đã đỡ chưa?"
"Yên tâm, không chết được, vết thương nhỏ này không bằng một nửa lúc huấn luyện."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: "Bộ đội đặc chủng chắc huấn luyện rất cực khổ."
"Nhưng em thích nơi này, trước kia em ghét nhất làm lính, bởi vì ba muốn emtrở thành quân nhân, từ nhỏ em không được mặc những chiếc váy mìnhthích, không thể làm chuyện mình thích, mỗi ngày đúng giờ rời giường,mỗi ngày làm những công việc giống nhau, em chán chết đi được, lúc nhỏem đã từng nghĩ đến việc trốn khỏi nhà, không trở về nữa. Cũng bởi vìchuyện này em đã hận ba mình, em hoài nghi mình có phải là con ruột củaông không, đã cùng ông tranh cãi rất nhiều lần, nhưng cuối cùng em vẫnngoan ngoãn đi tới nơi này làm lính."
"Tại sao lại nhắc đến chuyện này?" Ngạo Dạ Phong nhìn cô một cái hỏi.
Nam Cung Thiến không quay đầu lại vẫn chăm chú nhìn phía trước: "Em biết rõ rất nhiều chuyện của anh, em nghĩ anh cũng cần phải biết những thứ này, như vậy mới công bằng."
"Được rồi, vậy anh rửa tai lắng nghe!"
"Không có!"
"À?"
Nam Cung Thiến thở dài: "Thật không có, cuộc sống của anh chỉ đơn giản nhưvậy, đơn giản đến độ không thể đơn giản nữa." Đột nhiên, cô dừng lại,thật ra thì cuộc sống của mình trở nên có sắc thái hơn từ khi gặp phảiNgạo Dạ Phong và Ngô Duẫn Kỳ, cũng chính bởi vì chuyện này, mới khiến cô thích làm một quân nhân.
Cô tự hào mình làmột quân nhân, trước đây cô căm hận, nhưng giờ thì cô cảm thấy yêuthích. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ trước đây nếu không có căm hận thì cũng sẽ không có yê thích như bây giờ.
Suy nghĩ chuyển tới trên ngườiNgô Duẫn Kỳ, cô khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng không hỏi ra ngoài, nóivậy Ngạo Dạ Phong cũng không biết Ngô Duẫn Kỳ đi đâu rồi.
Trên người Nam Cung Thiến mặc bộ quân phục đứng ở cửa nhà họ Ngạo, do dự nửa ngày vẫn không đi vào.
"Nhanh lên một chút, ông đang chờ em cùng ăn cơm tối đấy!"
"Em ——"
"Khi nào em đã trở nên mắc cỡ ngại ngùng như vậy rồi."
"Nhưng em cảm thấy sợ!" Nam Cung Thiến nói ra lời trong lòng mình, cô sợ, sợđối mặt với ông Ngạo, cô sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của ông. Chắcông rất hận mình.
"Có cái gì phải sợ, anh thấy lúc em đánh nhaucũng không có sợ hãi như bây giờ." Ngạo Dạ Phong đưa tay bắt lấy NamCung Thiến, gặp cô trốn sang một bên, cô chính là sợ hãi: "Ngạo DạPhong, em có thể mấy ngày nữa mới về không, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc ôngtức giận làm thế nào, thân thể ông vẫn luôn không tốt."
"Em không vào phải không, anh lại tức giận lên đấy, nhanh lên qua đây. Nghe lời!"
"Em không qua!"
Trên đường tới đây, Nam Cung Thiến đã chuẩn bị tâm lý tốt, chuẩn bị thật tốt tâm lý chịu trận, dù cho ông cụ Ngạo giống như Ngạo Dạ Phong nhìn thấycô ấy sẽ đánh cô một trận, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn,nhưng sợ nhìn thấy bộ dạng ông cụ Ngạo tức giận, thất vọng, khổ sở. Côcó chút khẩn trương, không dám đi vào!
Lúc hai người đang giằng co, hai mắt Nam Cung Thiến tỏa sáng: "Năm ngàn vạn!"
Năm Ngàn Vạn nghe được cô tiếng gọi, chạy tới chỗ cô, Nam Cung Thiến ngồixổm người xuống, nghênh đón nó, Năm Ngàn Vạn không chút khách khí nhàotới trên người Nam Cung Thiến, bởi vì dáng người nó quá lớn, trực tiếplàm Nam Cung Thiến té nhào xuống đất, bò tới trên người của cô, ở trênmặt của cô liếm tới liếm lui.
Ngạo Dạ Phong ghen tỵ lộ ra mặt, đi tới dắt dây thừng Năm Ngàn Vạn, kéo nó khỏi người Nam Cung Thiến: "Tênnhóc này ở với anh lâu như vậy, cũng đã học được không ít công phu chiếm tiện nghi rồi."
Nam Cung Thiến ngồi dậy từ dưới đất, ngạc nhiên nhìn Ngạo Dạ Phong: "Anh không phải sợ Năm Ngàn Vạn rồi hả?"
Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Từ sau khi em rời đi, em không phải biếtanh phải mất bao nhiêu công sức mới làm cho Năm Ngàn Vạn ăn trở lại. Mới đầu có chút lo lắng, chỉ là từ từ cũng quen." Nói rồi Ngạo Dạ Phong cúi người sờ lên đầu của Năm Ngàn Vạn : "Nhanh lên vào đi thôi, ông đangchờ em đấy!"
Nam Cung Thiến biết hôm nay không trốn khỏi được, hít một hơi thật sâu, đi theo Ngạo Dạ Phong đi vào nhà họ Ngạo.
Có thể làm cho cô không có nghĩ tới chính là ông cụ Ngạo chẳng những không có tức giận vói cô, ngay cả nói cũng không có nói đến chuyện trước kiacủa cô, ông còn gọi cô là vũ Tịch, kéo cô đến phòng ăn dùng cơm, bácThẩm vẫn như trước gọi cô là Vũ Tịch cứ ở phòng bếp và phòng ăn đi tớiđi lui vội vàng.
Trên bàn ăn, ông cụ Ngạo không ngừng gắp thức ăn cho Vũ Tịch, bảo cô ăn nhiều một chút, đột nhiên Nam Cung Thiến cảmthấy mình giống như trở lại nhà họ Ngạo trước kia, cái gì cũng không cóxảy ra, cảm giác này thật tốt, mặc dù nơi này không phải là nhà của cô,nhưng thật giống như đang ở nhà của mình.
Nam Cung Thiến khônghiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, anh chỉ là yên lặng cười không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, lúc nào thì Ngạo Dạ Phong đã trở nên trầm mặc.
Saukhi ăn xong cơm tối, ông cụ Ngạo kéo Nam Cung Thiến đi phòng khách xemti vi, Ngạo Dạ Phong cũng ở đây, bác Thẩm cũng ở đây. Bọn họ giống nhưlà đang âm mưu chuyện gì đó, chuyện lúc trước một chữ cũng không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...