"Nhìn bộ dạng anh như thế này, sao em có thể rời đi?"
Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng: "Em đang thương hại tôi sao?"
"Không có, em nhớ là anh không cần người khác thương hại."
Ngạo Dạ Phong cầm chai rượu lên uống một hớp lớn: "Người đàn ông kia đến tìm em."
"Ừ!"
"Đã nói gì?"
"Bảo em đến bên cạnh anh ta, anh ta có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn."
"Em đồng ý?"
Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Anh không cảm thấy yêu cầu của anh ta và và anh vô cùng giống nhau sao? Quả nhiên là anh em, ngay cả cách nói chuyện cũng gio61ng nhau như vậy một dạng."
"Ai là anh em với anh ta, anh ta chính là một ác ma, anh ta muốn đoạt tất cả mọi thứ của anh."
"Là của anh, ai cũng không đoạt được, không phải của anh, dù muốn giữ cũng không giữ được."
"Giờ phút này nói những điều này còn có tác dụng gì? Giờ anh đã không còn gì nữa."
"Anh còn có em, còn có ông, anh vẫn còn có cơ hội, còn có hi vọng, còn có tương lai!" Trần Vũ Tịch xoay người nhẹ nhàng ngồi ở trên giường, mắt nhìn thẳng về phía trước, lúc nói những lời này, trong đầu của cô nghĩ tới Ngô Duẫn kỳ, còn có hi vọng, còn có tương lai, tại sao có thể nói cái gì cũng không còn nữa.
Chỉ có những thứ bức mình đến chỗ không còn đường lui, không còn đường để chạy, cho dù bây giờ anh ta có mọi thứ, sớm muộn sẽ có một ngày mất đi, người như vậy mới thật đáng thương, mới chính thức cái gì cũng không có.
Mà người cướp đi mọi thứ của anh ta, cũng là mình!
Đột nhiên Trần Vũ Tịch cảm thấy thân thể trầm xuống, Ngạo Dạ Phong đã đè cô xuống giường, Trần Vũ Tịch mặt không vẻ gì theo dõi hắn: "Anh đang muốn làm gì?"
"Em không phải mới vừa nói, anh còn có em sao? Anh muốn để cho em trở thành người phụ nữ của anh, cả người hoàn toàn thuộc về anh." Ngạo Dạ Phong nói xong, cúi người hôn lên môi cô, nụ hôn của anh bá đạo, cứng nhắc, thậm chí rất kém cỏi so với lần trước anh ta đùa bỡn mình.
Cô lẳng lặng nằm trên giường, Ngạo Dạ Phong hôn lên má cô, tai cô, từ cổ cô hôn xuống dưới.
"Ngạo Dạ Phong, anh cảm thấy làm như vậy là có được sao? Anh có phải là ngây thơ quá hay không."
Động tác của anh đột nhiên dừng lại, từ trong bóng đêm nghe Trần Vũ Tịch chậm rãi nói: "Anh đã nói không thích tôi, không thích tôi không có ngực, không thích tôi quá nhỏ, không thích tôi quá ngây thơ! Anh đã nói cho dù đè tôi phía dưới cũng sẽ không có cảm giác." Cô từ từ ngồi dậy, Ngạo Dạ Phong không nhúc nhích, mũi hai người muốn áp vào nhau.
"Ngạo Dạ Phong, nếu như anh vì chút chuyện này mà sa sút, tự giận bản thân mình, tôi là người đầu tiên sẽ nói, tôi không thích! Còn chưa kết thúc mà anh đã cho mình thua, anh cứ như vậy sợ người kia sao?"
Hai người cứ nhìn nhau, rất lâu sau đó Ngạo Dạ Phong mới rời khỏi người Trần Vũ Tịch, tựa vào trên tường, khẽ cúi đầu, Trần Vũ Tịch ngồi dậy nhìn anh.
"Ngươi không phải biết hắn đến cỡ nào sẽ giở thủ đoạn, đây cơ hồ là trời sanh, mẹ anh ta chính là người như vậy. Ban đầu mẹ anh biết ba anh có người đàn bà khác ở bên ngoài, bà vốn là mắt nhắm mắt mở, bà hiểu ba anh đã làm chuyện gì, trong lòng bà tự an ủi mình, nói đó là gặp dịp thì chơi thôi. Bà nhịn nhục, mỗi đêm khi ngủ bà đều khóc, sau lưng anh bà đã khóc không biết bao nhiêu lần, bà cho là anh không thấy được, nhưng anh lại biết được."
Trần Vũ Tịch im lặng lắng nghe.
"Anh đã từng tự hào vì mình có gia đình như vậy, anh không biết ba đã làm những chuyện gì, anh cho rằng như vậy sẽ hạnh phúc mãi mãi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...