Nghe Trần Vũ Tịch nói vậy, khóe miệng Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười nhạt: "Em đã biết gì rồi?"
"Tôi nói, tôi cái gì cũng không biết." Cô ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, lúc nãy Ngạo Dạ Phong suýt nữa đã mất đi lực chiến đấu, lúc này trong ánh mắt nghiêm nghị, đó là một ánh mắt hưng phấn, cô không biết mấy câu nói của mình đối với anh lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, hơn nữa cô cảm thấy mình tới nơi này nói những lời này, có gan đến xem náo nhiệt thì cũng không sợ bị hiềm nghi.
Hơn nữa cô cũng biết, kết quả sau cùng, nhất định sẽ tổn hại hai bên, nhưng ——
"Được rồi, tôi đi về trước đây. Nên làm gì, bản thân anh tự xử lý đi! Cơm tối tôi chờ anh về cùng nhau ăn."
Trần Vũ Tịch rời khỏi tập đoàn Ngạo Thế, trong lòng có chút khẩn trương, mới vừa rồi cô đã cố gắng khống chế mình, nhưng vẫn ở trước mặt Ngạo Dạ Phong nói một chút chuyện không nên nói, không biết là anh có hoài nghi gì mình không? Anh có hoài nghi thân phận của mình không?
Nhưng mà bây giờ đã không quản được nhiều như vậy, có rất nhiều chuyện vẫn còn chờ cô đi làm.
Lên xe taxi.
"Đi nơi nào?"
"Đồn cảnh sát!"
Trần Vũ Tịch đứng trước cửa đồn cảnh sát, không do dự đi vào.
"Xin hỏi, phòng làm việc của cục trưởng Trần ở lầu mấy?" Trần Vũ Tịch đi vào phòng trực ban hỏi.
Trực ban là một chàng trai hơn 20 tuổi, anh ta đang vùi đầu viết thứ gì đó, nghe được tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ Tịch, vừa nhìn thấy dáng người Trần Vũ Tịch như đứa nhỏ, không giống như là người báo án: "Cô là ai? Tìm cục trưởng Trần có chuyện gì?"
Trần Vũ Tịch ngừng một lát rồi trả lời: "Tôi là con gái ông ta!"
Quả nhiên lời nói vừa ra, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười: "Cục trưởng Trần ở lầu ba, có muốn tôi dẫn cô đến đó không?"
Trần Vũ Tịch xoay người đi ra khỏi phòng trực: "Không cần, tự tôi đi."
Trần Vũ Tịch lên lầu ba, rất nhanh tìm được phòng làm việc của cục trưởng Trần, không nghi ngờ gì đi tới, trong phòng làm việc chỉ có một mình cục trưởng Trần.
Trần Vũ Tịch nhẹ nhàng gõ cửa, ánh mắt cục trưởng Trần đang nhìn xấp tư liệu trong tay, quay đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt: "Cô đã đến rồi! Mời ngồi!"
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái:" Xin lỗi đã quấy rầy." Sau đó đi vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cục trưởng Trần không nói lời thừa, thả tư liệu trong tay xuống quan sát Trần Vũ Tịch, mặc dù đã nhìn thấy cô qua hình, nhưng khi thấy đến người chân thật không khỏi âm thầm cả kinh.
Trần Vũ Tịch liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cục trưởng Trần, khẽ mỉm cười: "Tôi là Nam Cung Thiến, hai mươi mốt tuổi, là thủ trưởng Mạc bảo tôi đến nơi này."
Lúc này Cục trưởng Trần mới nhẹ gật đầu, dựa vào ghế sa lon: "Người đã chuẩn bị xong, cần chúng ta làm cái gì có thể mở miệng, tôi chỉ có một yêu cầu, Long Hổ bang và người của tổ chức Hắc Bò Cạp, một người cũng không bỏ qua. Lần này là chỉ thị từ cấp trên truyền xuống."
"Cái gì cũng không làm chỉ án binh bất động!" Trần Vũ Tịch bình tĩnh nói, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cục trưởng Trần nhìn mình, cảm thấy có chút buồn cười, cô chưa từng có bộ dạng lạnh lùng như vậy nhất định là do học theo Ngô Duẫn Kỳ.
"Gầy dựng lại người của Hắc Bò Cạp không phải Ngô Duẫn Kỳ, sau lưng của anh ta còn có người khác, chúng ta tốt nhất là thả dây dài câu cá lớn."
Cục trưởng Trần không tin tưởng Trần Vũ Tịch, cho dù tuổi của cô thật sự là hai mươi mốt tuổi, nhưng cũng còn quá trẻ, lúc ông hai mươi một tuổi vẫn còn ở lại chỗ này đi theo người của cục cảnh sát và đội trưởng ở bên ngoài khắp nơi bắt kẻ trộm đấy.
Nhưng cô lại được giao cho nhiệm vụ khó khăn như vậy, vô luận như thế nào, cô ấy vẫn còn là người non nớt, cũng nhìn không ra cô có khả năng ấy hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...