Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ nhìn cô gái đó từ từ đi về phía mình, dáng người của cô gái đó cũng không xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, thậm chí còn sắc bén hơn so với Ngô Duẫn Kỳ.
Ánh mắt của cô ta giống như là muốn soi mói cô nhìn thấu cô mới thôi.
Cô ta dừng lại trên bậc thật, thật may là trí nhớ của cô không tệ, vẫn còn nhớ cô gái nhỏ này đã đến đây lúc trước.
"Ngô Duẫn Kỳ không có ở nhà!" Cô ta phất lờ nói, trong ánh mắt chứa chút bực mình, nửa câu còn lại không kiêng dè nói thẳng với Trần Vũ Tịch “Anh ta không ở nhà, bây giờ cô có thể cút đi rồi!”
Trần Vũ Tịch chỉ gượng gào cười nhạt, cô biết mình rất không được chào đón khi đến đây.
"Đây là con chó của ngài Ngô, tôi chỉ đem nó đến đây đưa cho anh ấy."
Cô gái kia nhếch mày lên liếc mắt nhìn con chó đứng bên cạnh.
"Oh, nó gọi là năm ngàn vạn do tôi và ngài Ngô cùng nhau đặt tên." Trần Vũ Tịch cố gắng nở nụ cười vô hại, giống như lúc này cô biểu hiện chỉ số thông minh càng thấp mới không bị người ta chặn ngoài cửa không cho vào.
Cô ta do dự một chút: "Cô chờ một chút!" Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn cô ta đứng cách đó không xa lấy điện thoại di động ra, Trần Vũ Tịch biết cô ta đang muốn gọi điện báo với Ngô Duẫn Kỳ, sau khi xác định Trần Vũ Tịch nói không sai, cô ta lại không nhịn được nói câu gì đó, sau đó lẩm bẩm đi đến hướng bên này.
Tiếp đó đưa tay mở cửa: "Vào đi!"
Trần Vũ Tịch gật đầu cười, kéo năm ngàn vạn đi vào biệt thự này lần nữa.
Cô đi rất chậm mục đích là để dò xét cẩn thận tất cả chung quanh.
"Anh ta bảo cô chờ ở đây." Cô ta nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lúc Trần Vũ Tịch mới vừa chuẩn bị ngồi xuống trên ghế sofa ngồi xuống thì thấy cô ta xoay người lại ngay sau đó lập tức đứng lên.
"Không được để con chó này chạy loạn khắp nơi."
Trần Vũ Tịch mới cười tươi được không bao lâu thì bị bóng lưng lạnh lùng của cô ta làm cho đứng hình lại, cô khẽ thở dài, thái độ của cô ta như thế nào cũng không sao, mấu chốt là cô đến đúng lúc Ngô Duẫn Kỳ không ở nhà.
Lúc mới đầu Trần Vũ Tịch còn yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách kiên nhẫn chờ, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp.
Khoảng hai mươi phút sau, Trần Vũ Tịch vuốt năm ngàn vạn đang nằm trên mặt đất.
Bản thân năm ngàn vạn cũng rất hiểu tính người lại ở cùng Trần Vũ Tịch một thời gian dài như vậy, cho nên chỉ động điện thoại di động thì nó có thể hiểu ý tứ của chủ nhân.
Nhìn năm ngàn vạn chạy lên lầu, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, ngay sau đó hô to một tiếng: "Năm ngàn vạn, trở lại không thể đi lên đó!"
Ở trong phòng bếp, cô gái kia nhô đầu ra, nhìn năm ngàn vạn biến mất ở khúc quanh lầu hai: "Không phải đã nói với cô là không nên để con chó kia chạy loạn khắp nơi rồi sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi đi bắt nó về!" Vũ Tịch vừa nói xin lỗi, vừa chạy lên lầu.
"Bắt được nó thì mau xuống đấy." Cô ta lại nói thêm một câu vào, sau đó lại đi đến phòng bếp.
Cô đối với Trần Vũ Tịch không có sinh ra bất kỳ hoài nghi, điều này làm cho trong lòng Vũ Tịch âm thầm kêu may mắn, làm phiền năm ngàn vạn.
Đợi đến lúc Vũ Tịch xuất hiện lần nữa ở trước cô ta thì cô đã quyết định phải rời khỏi nơi này.
"Ngài Ngô bận rộn như vậy, tôi không nên quấy rầy, chờ lần sau có cơ hội tôi sẽ đem năm ngàn vạn đến trả lại cho anh ta!"
Cô ta không thích chó, cô ta cũng không hy vọng sau khi cô đi thì lại phải co một mình cô ta chăm sóc nó, cho nên không có lên tiếng bên cạnh đó đưa mắt nhìn Vũ Tịch ra cửa.
Từ sau khi đó, màn hình giám sát trong laptop của Vũ Tịch chỉ có hình ảnh ngôi nhà của Ngô Duẫn Kỳ, bất kể là Ngô Duẫn Kỳ lạnh nhạt ngồi trên sô pha hút thuốc lá, hay là anh ta đang ngồi một chỗ ngẩn người làm cho tàn thuốc rơi vào tay mới đột nhiên rút về.
Nhưng vẫn luôn trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ, đứng một cái thì đã hơn một tiếng.
Những chuyện này Trần Vũ Tịch đều thấy được, có lúc, thậm chí cô có thể nhìn một cách chăm chú say mê Ngô Duẫn Kỳ trong ảnh lẳng lặng cùng với anh ngây ngô cả một buổi chiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...