Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ ngẩn ngơ đồng thời nhìn Trần Vũ Tịch:
- Cô cứ đi tay không như vậy?
Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng bước, hai vai vẫn còn vì phấn khởi mà không ngừng run rẩy, đôi tay nắm chặt, cô không thể chờ để thấy vẻ mặt hoảng sợ của Ngạo Dạ Phong khi bị cô ức hiếp nữa rồi.
- Dĩ nhiên là không, chẳng qua món quà kia quá nhỏ, tôi —— muốn tìm cái lớn hơn một chút, đỡ phải để người ta nói tôi không có thành ý, ha ha, ha ha. . . . . .
Nghe tiếng cười nham hiểm của Trần Vũ Tịch, cả người Thẩm Thiên Dật cũng không khỏi run lên.
An Tử Kỳ nhịn cười:
- Cô gái này không đơn giản nha! Rất thông minh, một điểm lập tức thông suốt. Lần này Ngạo Dạ Phong nhất định bị cô ấy hành hạ cho hư. Thẩm Thiên Dật cậu không lo lắng nửa đêm Ngạo Dạ Phong sẽ xông tới nhà giết chết cậu sao?
Thẩm Thiên Dật nhíu mày:
- Cậu không cảm thấy thông minh quá có phần đáng sợ sao? - Thẩm Thiên Dật cúi đầu nhìn qua con chó nhỏ trong ngực một cái - Tôi chỉ muốn dùng một con chó này là đủ rồi, không ngờ. . . . . .
An Tử Kỳ cũng nhịn không được nữa bật cười.
- Tôi thật sự cũng rất muốn thấy một lần đó, bằng không hôm nào chúng ta đến nhà Ngạo Dạ Phong đặt một cái camera đi, đến lúc đó có thể xem một chút xem bộ dạng lúc Ngạo Dạ Phong bị người khác hành hạ có dạng gì.
Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ đồng thời bật cười, lúc này Lục Giai nhàm chán ngồi trên xe hạ cửa kính xe xuống gọi Thẩm Thiên Dật tới.
Bây giờ Thẩm Thiên Dật mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn An Tử Kỳ:
- Cùng nhau đi ăn bữa cơm đi.
- Không, hẹn hò với người đẹp, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi cậu. Có điều lại nói, cô nàng này thật không tệ nha! Không phải cậu đứng đầu đề xướng thỏ không ăn cỏ gần hang sao? Khi nào thì. . . . . . oái!
Không đợi An Tử Kỳ nói xong, quả đấm của Thẩm Thiên Dật lập tức vung tới.
- Anh ta không đi cùng sao? - Lục Giai thấy An Tử Kỳ không lên xe kỳ quái hỏi.
- Cậu ta nói có chuyện. Để cảm ơn cô phối hợp diễn trò với chúng tôi, buổi tối mời cô ăn cơm, muốn đi đâu? - Thẩm Thiên Dật vừa nói vừa khỏi động xem, chậm rãi đi vào trung tâm thành phố.
Lục Giai cười một tiếng:
- Hao công tổn phí, quanh co nhiều như vậy chỉ để nói rõ một câu: Ngạo Dạ Phong sợ chó! Các anh cũng thật là nhàm chán.
Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, không nói gì. Lục Giai hoàn toàn không biết gì điểm kinh khủng của Ngạo Dạ Phong. Nếu cho cậu ta biết bọn họ lén nói cho Trần Vũ Tịch chuyện cậu ta sợ chó, người chết thảm tuyệt đối là bọn họ. Chỉ có để cho Trần Vũ Tịch ôm chó xuất hiện trước mặt Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong thành ra dạng kia, coi như bọn họ không nói thì Vũ Tịch thông minh nhất định cũng nhìn ra.
Cho nên chuyện này đơn thuần là trùng hợp, không liên quan tới bọn họ.
Cứ như vậy, lập tức phủi sạch quan hệ rồi.
Trần Vũ Tịch đuổi sát Ngạo Dạ Phong đi vào tổng trụ sở tập đoàn Ngạo Thế. Không phải lần đầu tiên cô tới đây nhưng đối với quang cảnh nơi này vẫn còn rất lạ lẫm. Chẳng qua đại khái cô biết phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong ở tầng chót, cho nên trực tiếp lên thang máy đến tầng chót.
Mặc dù cô không nhớ rõ những người ở đây nhưng ấn tượng của người ở đây đối với cô vẫn còn rất rõ. Nhất là lần trước tới nơi này, cô đánh Ngạo Dạ Phong trước mặt mọi người, không chỉ có như thế, chỉ dựa vào thân phận là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong, cũng đủ để mọi người ở đây xoi mói sau lưng đối với cô.
Dĩ nhiên Trần Vũ Tịch cũng không muốn bọn họ sẽ có đánh giá gì tốt về cô. Thật ra thì trong lòng chính cô rõ nhất, cô như vậy mà đi với Ngạo Dạ Phong, dựa vào vẻ ngoài, thân thế, thân phận, địa vị, .v.v những thứ ngoài thân này, cô và anh kém một mảng lớn, không, phải nói là hoàn toàn không thấy được ranh giới của chênh lệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...