Ngược lại Ngô Duẫn Kỳ ở đối diện khẽ mỉm cười:
- Mà tôi nghe nói, em và Ngạo Dạ Phong đã đính hôn, em là vợ chưa cưới của anh ta.
Không thể nghi ngờ tin tức này làm cho tất cả mọi người ở đây kinh hoàng, nhất là Ngô Kỳ, miệng há to như thế nào cũng không khép lại. Cô và Trần Vũ Tịch cũng được coi là bạn bè rồi, vậy mà chuyện này lại chưa từng nghe cô ấy nói đến.
Trần Vũ Tịch khẽ cắn môi dưới, nhận lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người. Cô chịu đủ rồi, cũng chỉ vì là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong, cô chịu đủ cái loại cảm giác lần nào cũng bị người khác xem như cái đinh trong mắt rồi. Vèo một cái cô đứng lên, ánh mắt giương lên tức giận trợn to nhìn Ngô Duẫn Kỳ, anh ta giống như là không có việc gì, lạnh nhạt nhìn cô.
- Thật xin lỗi, cháu có việc, đi về trước! - Trần Vũ Tịch để đũa xuống, không để ý tới hình tượng bản thân gì đó, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Trần Vũ Tịch đi, Ngô Duẫn Kỳ cũng đứng dậy tạm biệt, theo sát cô đi ra ngoài.
Trần Vũ Tịch mới đi đến cửa lớn, đã bị Ngô Duẫn Kỳ đuổi theo tới một phát bắt được cánh tay:
- Không phải tôi mới nói qua, muốn đưa em về sao? Làm gì vội vàng như vậy.
Trần Vũ Tịch hất tay anh ra, đôi tay xiết chặt, đối mặt với Ngô Duẫn Kỳ, tay Trần Vũ Tịch vẫn còn khẽ run, cô thật sự sợ, trong đôi mắt anh ngày đó xác thực lóe lên ánh sáng muốn giết chết cô và Ngạo Dạ Phong.
Nhất là trên người anh có loại cảm giác áp bức không thể hiểu, khiến Trần Vũ Tịch cảm thấy hô hấp có chút khó khăn khi ở trước mặt anh.
- Tôi biết anh sao? Tôi có thù hận gì với anh sao? Tại sao anh cứ muốn nhằm vào tôi như vậy, được rồi, tôi thừa nhận tôi sợ anh, vẫn chưa được sao? Nhưng nếu anh thấy được tôi đang sợ, đang chủ động lẩn trốn anh, thì anh không thể tự giác lăn xa một chút sao? Nếu anh nhằm vào tôi là vì có liên quan tới Ngạo gia, thì anh trực tiếp đi tìm bọn họ đi! Đừng đến tìm tôi có được không.
Trần Vũ Tịch cố nén sợ hãi, nói xong xoay người muốn chạy trốn, lại bị anh mấy bước theo sát bắt được lần nữa.
- Anh muốn làm gì, buông tôi ra! - Trần Vũ Tịch giãy giụa, nhưng thấy anh không buông tay, muốn hét to, lại bị anh dùng tay chặn miệng, Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Trần Vũ Tịch lên xe.
- Lái xe! - Ngô Duẫn Kỳ nói với tài xế ngồi phía trước.
Một lần nữa vô cùng sợ hãi □□, Trần Vũ Tịch nghĩ anh có giết cô không, có phải đã biết thân phận của cô nên anh ta muốn giết người diệt khẩu không, tất cả suy nghĩ lúc này vì sợ hãi mà trở nên cực kỳ hoảng loạn.
Mặc dù Ngạo Dạ Phong cũng có khi dễ cô, ép buộc cô, nhưng cô chưa từng sợ anh ta.
Mặc dù cách khi dễ như nhau, nhưng cảm giác Ngạo Dạ Phong cho cô và cảm giác người đàn ông này mang đến hoàn toàn là hai khác biệt lớn, một là sống, một là chết! Trần Vũ Tịch muốn đẩy tay của anh ra, nhưng không làm gì được.
- Không nên cử động, tôi sẽ thả em ra, yên tâm tôi sẽ không làm thương tổn đến em. - Ngô Duẫn Kỳ nhỏ giọng nói bên tai trần Vũ Tịch, giọng nói trầm thấp hơn nữa rất dịu dàng, cho dù anh nói như vậy vẫn không cách nào bỏ đi sợ hãi trong lòng của Trần Vũ Tịch đối với anh.
Nhưng cô vẫn hơi gật đầu một cái, Ngô Duẫn Kỳ mới thả cô ra.
Sau khi Trần Vũ Tịch tự do, trong nháy mắt tránh ra chỗ khác, miệng hít thở lớn. Ngô Duẫn Kỳ giống như là người không có việc gì, một tay khoác lên cửa xe bên cạnh, chống cằm, mặt mỉm cười nhìn cô, tựa như là bị một vật cực kỳ thú vị hấp dẫn hoàn toàn lực chú ý, khóe miệng dần dần nâng lên một nụ cười đùa giỡn, nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch hốt hoảng, từ từ thay đổi.
- Em thật biết điều! - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên nói - Rõ ràng sợ tôi như vậy, vẫn còn dám lớn tiếng nói chuyện với tôi.
Trần Vũ Tịch thoáng bình tĩnh lại, phát hiện xe của anh vốn không đi đến Ngạo gia:
- Không phải anh nói muốn đưa tôi về Ngạo gia sao? Bây giờ anh muốn dẫn tôi đi đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...