Vì cô chỉ là bạn học của Ngô Kỳ nên những người khác cũng không quá để ý đến cô, mỗi người bọn họ nói chuyện của từng người, Trần Vũ Tịch thì buồn bực ở nơi nào đó vùi đầu ăn cơm.
- Đúng rồi, anh tên gì? Lần trước thật đúng là phải cám ơn anh đã giúp bọn em! - Ngô Kỳ đột nhiên mở miệng nói với người đàn ông kia.
Trần Vũ Tịch tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
- Ngô Duẫn Kỳ! - Anh nói đơn giản, hơi thở thơm như hoa lan.
- Oa, tên của hai người chúng ta chỉ kém có một chữ thôi, em tên là Ngô Kỳ! Anh nói xem đây có tính là một loại duyên phận? - Ngô Kỳ cười hì hì nhìn Ngô Duẫn Kỳ, nhưng ánh mắt của anh vẫn chỉ dừng trên người Trần Vũ Tịch.
Từ trong đáy lòng Trần Vũ Tịch rất bội phục Ngô Kỳ, làm sao cô ấy có thể ung dung nói chuyện trước mặt anh ta vậy chứ.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, anh cũng không muốn nói thêm gì về cái tên. Anh quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch:
- Có điều tôi thấy hình như có người không nhớ tôi rõ lắm!
Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, cô biết Ngô Duẫn Kỳ đang nói đến mình, không nhớ rõ? Chuyện cười, nếu không nhớ, anh có thể tạo ra ám ảnh lớn đến như vậy với cô sao?
- Vũ Tịch, anh Duẫn Kỳ nói với cậu đấy, cậu không nhớ rõ anh ấy sao? - Ngô Kỳ quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, khẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Oh, nhớ!" Ngay sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nâng lên một chút ý cười, lần đầu tiên nảy sinh hứng thú đối với cô gái trước mặt này, ngược lại Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch rất kì quái. Bình thường cô ấy đứng hạng nhất về khoản hoạt bát năng động, hơn nữa dường như với bất kỳ ai cũng rất thân thiện, hay làm người tốt, nhiệt tình mù quáng, quan hệ với mọi người trong trường học cũng không tệ lắm.
Nhưng hôm nay cảm thấy cô ấy là lạ, thừa dịp lúc hai người cha và Ngô Duẫn Kỳ nói chuyện, Ngô Kỳ cúi đầu tiến tới trước mặt Trần Vũ Tịch - Này, hôm nay cậu sao vậy? Sao tinh thần sa sút vậy?
Trần Vũ Tịch khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt tuấn tú của Ngô Duẫn Kỳ, nhỏ giọng nói:
- Tớ không thoải mái, cơm nước xong tớ về nhà trước! Sau này sẽ nói hết với cậu.
Không đợi Ngô Kỳ nói chuyện, Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng:
- Trở về Ngạo gia sao? Vừa đúng lúc thuận đường về với tôi, để tôi đưa em về.
Thiếu chút nữa Trần Vũ Tịch đã phun cơm ăn trong miệng ra, nhất thời cau mày nhìn anh, a, rốt cuộc lỗ tai tiểu tử này ra sao, tiếng nói chuyện nhỏ như vậy mà anh ta cũng có thể nghe được.
- Tốt quá, vừa đúng Vũ Tịch nói bạn ấy có chút không thoải mái. Cám ơn anh Duẫn Kỳ nha. - Ngược lại Ngô Kỳ rất hài lòng giao cô cho anh ta.
- Không cần, thật sự không cần phiền phức như vậy, tớ gọi điện thoại để bọn họ tới đón tớ, hoặc là tự mình thuê xe cũng có thể trở về, nơi này cách nhà không xa. - Trần Vũ Tịch cuống quít nói.
Vừa lúc đó Ngô Hùng đang ăn cơm nhất thời sửng sốt, nhìn Trần Vũ Tịch:
- Cháu là người của Ngạo gia? Tập đoàn Ngạo Thế ở thành phố K? - Tập đoàn Ngạo Thế không đơn thuần chỉ tương đối có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố K, trên quốc tế cũng vô cùng lớn mạnh và nổi tiếng.
Trước chỉ cho rằng là một bạn học bình thường, không ngờ là người của Ngạo gia.
- Đúng rồi! Trước đây chưa nói cho cha biết. - Ngô Kỳ cười nói, cô vẫn chưa biết chuyện Trần Vũ Tịch chính là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong.
- Cũng không tính là vậy. - Trần Vũ Tịch phủ nhận nói, cô không muốn vì mình là người Ngạo gia mà bị người ta chú ý tới - Ông nội cháu và ông cụ Ngạo là bạn tri kỷ tâm giao, vì người nhà cháu qua đời nên mới tạm thời ở lại Ngạo gia thôi.
Ngô hùng a một tiếng nhìn Trần Vũ Tịch, như có điều suy nghĩ bắt đầu ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...