- Trong nhà vừa gọi điện thoại đến nói có chút việc, tôi phải về ngay lập tức, cho nên. . . . . . không thể ở đây ăn cơm, anh nói một tiếng với Ngô Kỳ giúp tôi. - Trần Vũ Tịch thật sự sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở lại bên cạnh.
- Anh, anh muốn làm gì! Nếu anh dám làm gì tôi... tôi sẽ kêu người, đây là Ngô gia! - Trần Vũ Tịch mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập.
Người đàn ông cười càng thêm tà mị, thậm chí cúi người đến trước mặt cô, gần như muốn áp vào mặt cô, tim Trần Vũ Tịch đập rộn lên, không phải là vì căng thẳng mà vì sợ, cơ thể không dám nhúc nhích. Vampire, ác ma vampire, đây là ấn tượng duy nhất của anh đối với Trần Vũ Tịch, không trách được lại sợ như vậy!
Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười, cười ung dung, cười yêu mị:
- Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người sợ tôi như vậy đấy, mặc dù trước kia cũng có, nhưng vẫn chưa tới mức độ giống như em. – Anh đứng dậy rời khỏi bên người Trần Vũ Tịch, hai tay nhét vào túi nhìn cô - Tôi cũng không phải là yêu quái, cũng không ăn thịt em, tại sao sợ tôi đến vậy?
Sau khi Ngô Duẫn Kỳ đi khỏi bên người Trần Vũ Tịch, cô dán vào tường né sang vài bước, xác định đã có khoảng cách an toàn mới thở một hơi thật sâu:
- Tại sao tôi sợ anh chẳng lẽ anh không biết sao? Đừng nói với tôi anh là người mau quên, lần trước anh bắt tôi đi sau đó dụ Ngạo Dạ Phong tới, hai chúng tôi thiếu chút nữa chết trên tay anh, tôi không biết tại sao cảnh sát không bắt anh nhưng làm như vậy phạm pháp!
Trần Vũ Tịch đề cao giọng điệu, hi vọng có thể nâng cao khí thế của mình trước mặt anh một chút, vậy mà anh chỉ thoáng hơi nhích tới gần cô, Trần Vũ Tịch cuống quít nhắm mắt lại. Cô biết mình không phải là đối thủ của anh, anh so với Ngạo Dạ Phong còn lợi hại hơn, có điều ít nhất Ngạo Dạ Phong còn cho Trần Vũ Tịch một loại cảm giác như dưới ánh mặt trời.
Nhưng người đàn ông này, hoàn toàn là lạnh lẽo kinh khủng, trời ạ, đều là yêu nghiệt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.
- Tôi không tùy tiện đánh phụ nữ , nhất là phụ nữ đáng yêu như em! Cùng xuống ăn cơm đi! - Ngô Duẫn Kỳ không nói thêm gì nữa xoay người đi xuống dưới lầu – Để chủ nhà chờ lâu quá, cũng rất không lễ độ.
- Không cần, tôi có việc cần phải về nhà! - Trần Vũ Tịch vội vàng sợ hãi nói, cô thật sự không thể tiếp tục ở trước mặt người đàn ông này nữa, cô sắp sụp đổ mất rồi.
Đột nhiên Ngô Duẫn Kỳ dừng bước, không xoay người lại làm Trần Vũ Tịch bỗng nhiên hoảng sợ - Không được đi! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Trần Vũ Tịch trợn tròn mắt nhìn bóng dáng anh rời đi, cho đến khi anh ngồi lại vào chỗ ngồi ở phòng ăn, Trần Vũ Tịch mới phục hồi tinh thần. Nhất định là kiếp trước cô đã đắc tội với người này, nhất định là vậy, kiếp này anh đến tìm cô báo thù, đây chính lý do tại sao, cô vừa nhìn thấy anh thì cơ thể tựa như ở trong địa ngục.
Loại cảm giác này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ, đau khổ.
Không được rời đi, giọng điệu lúc này cực kỳ giống Ngạo Dạ Phong, nhưng nếu như là lời Ngạo Dạ Phong nói ra, cô sẽ không chút do dự mà đáp trả lại, vậy mà lúc anh ta nói ra, Trần Vũ Tịch lại cảm giác mình không có sức lực phản kháng.
Cuối cùng, Trần Vũ Tịch thở dài thật sâu, có phần cảm thấy thể không giải thích được, tại sao sợ anh ta như vậy, coi như anh ta thật sự có ý muốn giết cô, thì ở nơi này cũng tuyệt đối không thể ra tay được mà!
Sau khi an ủi mình như vậy mấy lần, rốt cuộc Trần Vũ Tịch mới đi từ trên lầu xuống.
Đi tới phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Ngô Kỳ, trên bàn ăn ngoài cha mẹ Ngô Kỳ còn có Ngô Duẫn Kỳ và hai người khác không quen biết. Trần Vũ Tịch ngồi xuống bên cạnh Ngô Kỳ, biết rất rõ người đàn ông kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...