“Bán cho tôi hai viên kem chocolate, cám ơn.” Ngụy Đồng Đồng đứng trước tiệm kem, lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ trả lời.
Ngụy Đồng Đồng trả tiền, vui vẻ cầm cây kem. Ánh mắt trời khẽ rọi lên gương mặt ửng hồng làm cô như một đóa hoa đẹp rực rỡ.
“A…A…” Cô thỏa mãn liếm kem trên tay và ngâm nga một bài hát nào đó không biết tên.
“Tiếp theo đi đâu đây?” Đồng Đồng đứng ở ngã tư đường lầm bầm lầu bầu nói. Cô nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, giống như là không quyết định được.
Phía trước là địa bàn của mẹ, hôm qua cô mới cãi nhau với ba mẹ xong, vào lúc này mà trở về thế nào cũng bị niệm chú.
Bên trái là nhà A Long. Cô mới ra ngoài nên không cần phải đến đó. Vì câu đầu tiên anh nói mỗi lần gặp cô là…
“Con gái không thể tùy tiện đi ra ngoài.”
“Người ta cũng không phải là đứa bé, làm gì mà lúc nào cũng trói một chỗ.” Đồng Đồng không vui bĩu môi.
Cô thật vất vả mới chuồn êm ra ngoài! Nếu lại bị bắt, nhất định phải ở trong nhà buồn bực mấy ngày.
“Thôi, đi bên phải là tốt nhất.” Dù sao bây giờ cô cũng đang rãnh rỗi nên đi dạo một chút.
Nghĩ vậy, Đồng Đồng thừa dịp đèn xanh nhanh chóng chạy sang bên đường rồi rẽ sang phải.
Nhìn bề ngoài, Ngụy Đồng Đồng không giống một cô gái mười chín tuổi chút nào, người bình thường sẽ nghĩ cô là học sinh cấp 3
Cô ăn kem như một đứa bé, còn lộ ra nụ cười thỏa mãn vô cùng dễ thương.
“A?”
Đồng Đồng đi đường tắt, bỗng nhiên có tiếng khóc của mấy nữ sinh vang lên, cô tò mò dừng bước lại nhìn vào bên trong.
“Không, không cần, chúng tôi không phải cố ý, thật xin lỗi!” Một đám người vây
quanh mấy nữ sinh. Trên tay họ là những hình xăm thật ghê rợn.
“Tụi bây cho là nói tiếng xin lỗi là hết chuyện sao?” Một tên cao to trong số đó đi về phía mấy nữ sinh.
“Đại ca, đừng nghe mấy con này nói nhảm nữa, em nghĩ nên bắt tụi nó về, vừa
đúng lúc trong tiệm thiếu người không bằng để tụi nó thế vào.” Người hầu số một xoa xoa tay, đôi mắt nhìn thẳng vào những nữ sinh kia.
“Không, không muốn! Chúng tôi có tiền, anh, anh muốn bao nhiêu, chúng tôi sẽ
đưa cho anh hết.” Một người trong đám nữ sinh sợ hãi rút ví ra, trong
mắt hoảng sợ đến tột độ.
“Tiền?” Người đàn ông cao to hừ một tiếng, phun nước miếng ra rồi vươn tay nắm cần cổ của cô nữ sinh đó, nhìn một cách hung tợn.
“Tao cho mày biết, đôi giày này trên đời chỉ có một đôi, là đại ca tao cho tao mày cho là dùng tiền có thể mua được sao?”
“Hu… hu… hu…” Cô nữ sinh dùng sức giãy giụa, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Đừng nói nhiều nữa, dẫn mấy đứa này đi thôi!” Người đàn ông không muốn nói nhiều, hắn vươn tay muốn lôi kéo mấy nữ sinh đi.
“Đại ca, anh xem, có một cô gái muốn cản đường chúng ta.” Người hầu thứ hai
nhìn thấy Đồng Đồng ở đầu đường, cô đang dùng cặp mắt tò mò nhìn họ.
“Này! Mấy đại ca à, mấy anh đang làm gì vậy? Mấy chị gái kia khóc thật đáng
thương mà.” Đồng đồng cầm cây kem trên tay ăn sạch, sau đó vỗ vỗ tay
đứng lên, mặt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào những người đàn ông
kia.
“Con nhóc kia, không phải chuyện của ngươi, nhanh về nhà bú sữa mẹ đi!” Một tên côn đồ trong số đó trào phúng nói.
Mà lời của hắn, cũng chọc mấy người khác cười to.
“Ai nói tôi là con nhóc? Các người thật là chết đến nơi cũng không biết
sợ.” Đồng đồng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt chứa đựng sự chán ghét và khinh thường.
“A! Sợ quá đi, anh mày sợ rồi này.” Mấy gã đàn ông làm bộ sợ hãi, cố ý châm chọc cô.
“Đại ca, em thấy thân hình của nhỏ này cũng được, mang nó theo luôn đo.” Một tên khac đề nghị, trong mắt chứa đầy dục niệm.
“Nói cũng phải, tao thấy dẫn nó đi cũng có cái xài được.” Người được gọi là đại ca sờ sờ cằm, nhíu mày đánh giá Đồng Đồng.
Đôi mắt đen ngây thơ linh hoạt, bộ dạng đáng yêu làm người khác phải mê
dại. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm, da thịt trắng noãn so với những nữ sinh ở phía sau thì con bé này hoàn toàn nổi bật hơn. Nếu mang nó đến tiệm
không chừng sẽ trở thành cây hái ra tiền.
Lúc đám côn đồ đang tính toán bắt Đồng Đồng thì trên mặt cô vẫn mang nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén. Cô bày ra tư thế thủ thế chuẩn bị ra chiêu, muốn sử dụng chiêu thức Không thủ đạo cấp bậc đai đen của mình.
“Hình như con bé này biết chút võ!” Người đàn ông đứng trước mặt Đồng Đồng rút dao găm ra muốn dùng vũ lực để áp chế cô.
Đồng đồng không thèm để ý đến con dao trên tay hắn, chuẩn bị động thủ thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, trong nháy mắt hai tên côn đồ trước mặt cô đã ngã lăn ra đất.
“Cái... cái gì?” Đồng Đồng không thể tin được kêu to, tròng mắt sáng toát ra tia lửa, cô cắn răng nhìn về phía sau.
“A Long?” Cô nắm chặt hai quả đấm, tức giận nói.
“Thật là, mới không chú ý đến em một chút là em đã trốn đi.” Người nói chuyện chính là người đứng đầu Long Môn - Mộ Long.
Anh đứng bên cạnh Đồng Đồng, một tay khoác lên trên vai cô, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt dịu dàng khác hẳn với thái độ của cô.
“Tại sao cả anh cũng xuất hiện? Còn dám phá hư chuyện tốt của em?” Đồng Đồng chỉ người đang chắn trước mặt cô - Ngụy Mộng Sinh.
“Này! Em gái, em đang nói gì vậy? Bọn anh đang bảo vệ em mà!” Ngụy Mộng Sinh quay đầu, trợn mắt nhìn em gái của mình một cái.
Nếu không phải là con bé đột nhiên chạy đi, anh cũng không cần lo lắng chạy theo Mộ Long tìm người dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.
Anh đã
nói con bé nhấ định sẽ không có chuyện gì nhưng Mộ Long lại kiên trì
phải tìm được nó. Không phải là bây giờ nó không có một chút sứt mẻ nào
đứng trước mặt mà còn thủ thế chuẩn bị đánh nhau sao.
Ai… Cô gái
nhỏ này muốn làm nữ hiệp phát điên lên rồi, cứ nghĩ gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, cuối cùng thì… Người bận rộn là anh trai này đây!
“Ai muốn anh bảo vệ! Bằng bản lĩnh của em thì có thể giải quyết một cách dễ dàng đâu cần phải dựa vào anh!” Đồng Đồng noi với anh trai xong liền
trừng mắt nhìn Mộ Long “Anh một ngày không theo em sẽ có chuyện sao?”
“Chắc không có chuyện đó đâu nhưng chị đừng quên, tôi là em trai nhỏ của
chị.” Dưới cặp mặt kính đôi mắt của Mộ Long mang theo ý cười.
“Ghét, không nói chuyện với anh nữa, em không muốn anh làm em trai nhỏ của em, tại sao anh còn nói thế chứ?” Vừa nói đến đây, ngọn lửa trong mắt Đồng
Đồng lại bùng cháy.
Đều là chuyện xưa rồi nhưng anh vẫn không ngừng nhắc đến là muốn cười cô sao
“Anh nói này em gái, em hãy có chút lòng thương xót nhanh chóng theo Mộ Long rời khỏi đây để anh giải quyết tụi này.”
Ngụy Mộng Sinh nhắc nhở hai người, đứng dưới ánh mặt trời lâu sẽ ngất xỉu huống chi anh lại ghét nóng.
“Thì em đã nói một mình em cũng có thể giải quyết, không cần phiền đến anh.” Đồng Đồng chống nạnh, nói gì cũng không đi.
“Đồng Đồng.” Mộ Long đẩy gọng kính trên mặt một cái, cảnh cáo cô bằng ánh mắt.
“Được rồi! Được rồi!” Đồng Đồng nhượng bộ, bởi vì ánh mắt của anh nói cho cô
biết nếu như cô không đi cùng anh thì nhất định cô sẽ vác cô lên vai mà
đi.
“Đứng lại! Ai cho tụi bây đi?” Người được kêu là đại ca rống to.
Hắn muốn dùng giọng nói lớn tiếng để dọa người nên xông về phía ba người kia, một kẻ bên cạnh hắn cũng xông tới.
Mộ Long xoay người đứng cản trước mặt Đồng Đồng, anh giơ chân lên đạp về phía trước đúng lúc đạp vào bụng tên côn đồ nhỏ làm hắn quỳ trên mặt đất gào khóc.
Không đến hai ba giây sau, vị đại ca kia cũng nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
“Thiệt là! Hủy hoại sư hăng hái của em, thật đáng ghét.” Đồng đồng trừng mắt nhìn hai người đàn ông trước mắt. Mỗi lần đều như vậy, rõ ràng người nên đánh nhau là cô thế mà lại bị hai người họ cướp mất.
“Cám ơn, cám ơn.” Mấy cô gái được cứu mang theo ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh Mộ Long và Ngụy Mộng Sinh.
Mộ Long hơi lui về phía sau một bước, cố ý tạo ra khoảng cách với mấy cô đó nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa.
Đồng Đồng đứng ở một nhăn mặt lại, trừng anh, vì những cô gái kia dựa vào anh quá gần nên cô không vui
“Này! Có đi hay không hả? Không đi là em đi trước đó.”Cô nắm chặt hai quả đấm rống to, mặt giận đến mức phình to ra. .
“Đi thôi.” Vừa nghe tiếng rống giận của cô, Mộ Long liền xoay người không chút nghĩ ngợi vòng tay qua hông cô ôm về xe.
Ngụy Mộng Sinh không nhận ra hai người đã đi xa, anh vẫn đứng tại chỗ nói chuyện trên trời dưới đất với mấy cô gái!
“Đại Sắc Quỷ.” Ngồi ở bên trong xe, Đồng Đồng trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi kế bên, cơn giận của cô đã đến cực hạn.
“Sao vậy?” Mộ Long vừa mở cửa xe vừa buồn cười nhìn Đồng Đồng đang tức giận, anh thật sự không biết cô rốt cuộc đang giận cái gì?
“Nói! Có phải anh có ý đồ với mấy nữ sinh kia?”
Cô cũng không biết tại sao lại để ý chuyện anh nói cười với người con gái khác, chỉ là cô cảm thấy ghét, cô không thích.
Mộ Long nhỏ giọng cười, thừa dịp đèn đỏ quay đầu sang nhìn cô, giống như
là đang tìm tòi cái gì, nụ cười trên khóe miệng dần rộng hơn.
Cô, giống như một búp bê Nhật hoàn mỹ, tóc đen dài dến eo, da thịt trắng
hồng lộ ra, bên dưới hàng chân mày là đôi mắt to, cái mũi nho nhỏ và đôi môi ửng hồng. Một bộ dạng đáng yêu làm người khác phải say đắm
Chỉ là, điều kiện đầu tiên là cô không thể mở miệng nói chuyện, cô chỉ cần
mở miệng là hỏng hết, bởi vì cô ăn nói rất thô lỗ chỉ cần là đàn ông sẽ
bị cô hù sợ… trừ anh ra.
“Nhìn cái gì vậy! Còn không mau trả lời em.” Đồng Đồng nói xong thì hất mặt không nhìn anh nữa, mỗi lần nhìn
anh thì tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rất là khẩn trương hồi
hộp.
“Bé ngốc, em ở đâu nhìn thấy anh có tình ý với mấy cô gái kia?” Mộ Long nhú mày, mặt trêu ghẹo nhìn cô hỏi.
“Những cô gái kia vừa thấy anh là muốn nuốt anh vào bụng, vậy còn anh thì sao? Không chịu nhanh chóng rời khỏi đó còn để họ sờ đông sờ tây, ăn đậu hủ
của anh” Đồng Đồng càng nói càng tức, tròng mắt không ngừng phát ra ngọn lửa giận dữ.
“Em nghĩ nhiều quá, anh không có hứng thú với mấy người kia.” Lời của cô làm anh cười lớn, anh nhẹ nhàng chạm vào cóp mũi của cô, quay đầu nhìn thấy đèn xanh liền lái xe đi.
“Mới là lạ, thật ra thì trong lòng anh nhất định là rất vui.” Đồng đồng thì thầm oán trách, sau đó vẻ mặt ai oán nhìn về phía anh.
Cô đưa mắt nhìn một bên mặt Mộ Long, mái tóc nhìn như xốc xếch nhưng lại không thiếu phần khêu gợi cùng với mái tóc đen, gương mặt có chút nét dịu dàng nữ tính còn có hàng chân mày có thể làm chao đảo cả thế giới. Cái mũi cao thẳng cộng thêm đôi môi quyến rũ kết hợp với thân hình cao lớn thật là tuyệt mỹ.
Quả thật, tới bây giờ có không phụ nữ tự động dâng tới miệng anh nhưng… Thế nhưng anh chưa từng chạm đến.
Mặc dù những hành động vừa rồi của anh làm cô tức giận nhưng cô biết rõ, anh không hề có ý gì với những cô gái kia
Trong trí nhớ của cô, không hề có bất kỳ cô gái nào bên cạnh anh, trừ cô ra.
“A Long…” Đồng đồng lại lên tiếng.
“Hả?”
“Chúng ta có phải là bạn thân không?” Cô nhìn Mộ Long hỏi.
“Bạn thân?” Mộ Long nghe được những từ này từ miệng cô, sau đó nhướng mi, rõ ràng là không hề thích.
“Đúng vậy! Chúng ta quen nhau đã được mười năm rồi, không phải là bạn bè chứ
là gì?” Đồng đồng nói như đó là chuyện đương nhiên, mặc dù trong lòng cô không hề thích chút nào.
Chỉ là, nếu như giải thích mối quan hệ giữa hai người có lẽ chỉ có thể nói như thế thôi.
“Vậy phải xem em muốn gì?” Mộ Long không muốn trả lời vấn đề này ngay, từ khi anh biết cô, anh không hề xem cô là bạn bè.
“À… Chúng ta quen nhau lâu như thế rồi thì chuyện gì cũng có thể nói với
nhau phải không? Nếu như… Em nói là nếu như anh có tâm sự, có thể nói
với em, em sẽ không giống mấy người kia đem chuyện của anh nói cho người thứ ba biết.” Đồng Đồng thành thật nói.
“Tâm sự?” Tâm sự của anh ở đâu ra? Nếu như có cũng là vì cô.
“Đúng vậy!” Cô dùng sức gật đầu, trên mặt đầy sự chờ đợi.
“Không bằng em nói tâm sự của em cho anh biết trước.” Anh biết cô rất hay
tưởng tượng vớ vẩn, không biết lúc này đã nghĩ đến đâu rồi.
“Em
nói… Làm sao em mở miệng được? Thật ra thì em chỉ muốn nói với anh, mặc dù anh là loại đó… Nhưng mà em sẽ không vì thế mà xem thường anh hoặc
là không làm bạn với anh, anh cứ yên tâm.” Đồng Đồng nói một hơi cũng
không quên cổ vũ anh cố lên.
Mà Mộ Long vẫn là không hiểu cô đang nói cái gì.
“Chỉ là, em phải nói trước với anh, tuyệt đối không được có ý đồ với anh
trai em, anh ấy là con trai duy nhất trong nhà còn phải lo nối dõi tông
đường vì thế anh tìm người khác đi.”
Bởi vì anh luôn ở một chỗ với anh trai, khó trách người ta nghi ngờ anh thích đàn ông.
“Đồng đồng, anh thật sự không hiểu em đang nói gì, em có thể nói rõ hơn một chút không?” Mộ Long không hiểu nhìn cô hỏi.
“Anh đừng có làm bộ, em biết hết rồi. Rõ ràng có nhiều cô gái thích anh như
vậy nhưng anh lại từ chối hết. Em nghĩ anh nhất định là thích đàn ông
nên anh mới không để mấy cô gái kia ở trong mắt.”
“Anh? Thích đàn ông?”
Mộ Long đột nhiên cười lên. Anh thật sự kinh ngạc, vô cùng ngưỡng mộ trí tưởng tượng của cô, anh không nghĩ tới cô lại nghĩ tới chuyện này.
“Được rồi, anh không cần phủ nhận. Em cũng đã nói cho dù anh thích đàn ông nhưng em vẫn xem anh là bạn bè, bây giờ là thời đại nào rồi, đồng tính luyến ái không còn là truyện hiếm nữa, chỉ cần anh không đụng đến anh hai em là được.” Đồng đồng vỗ vỗ vai anh an ủi.
“Ai nói em biết anh thích đàn ông?” Lúc này bọn họ đã về đến nhà nhưng Mộ Long lại không muốn xuống xe. Anh tắt máy, xoay người nhìn Đồng Đồng.
“Không ai nói cả.”
“Vậy làm sao em biết anh thích đàn ông?” Anh sẽ không tạo cho người ta cảm giác này, huống chi… người anh yêu là phụ nữ.
“Chính mắt em nhìn thấy.” Đồng Đồng chỉ chỉ vào đôi mắt to tròn của mình.
“Xin hỏi, con mắt nào của em thấy anh thích đàn ông?” Mộ Long cũng chỉ vào đôi mắt cô.
“Bởi vì anh không có bạn gái, anh trai em một tuần mang bạn gái về nhà một lần. Em quen anh đã mười năm rồi nhưng chưa hề thấy có người phụ nữ nào bên cạnh anh.”
“Vậy sao?” Mộ Long cười hỏi, sau đó lấy mắt kính xuống lau chùi.
“Đúng vậy, mỗi ngày em đều ở bên cạnh anh nhưng không thấy có cô gái nào cả?”
Nụ cười trên mặt Mộ Long càng lúc càng sâu, nét mặt cũng càng lúc càng dịu dàng, nghe lấy câu cuối của cô lòng anh càng ấm áp hơn.
Cô nói mỗi ngày đều ở bên cạnh anh thì làm sao bên cạnh anh lại không có phụ nữ đượcchứ?
“Anh thích phụ nữ, không hề có chút hứng thú nào với đàn ông, chẳng qua là
người phụ nữ anh thích không biết là anh thích cô ấy, cho nên em đừng có suy nghĩ lung tung.” Mộ Ling đeo mắt kiếng lên, nụ cười ôn hòa hiện lên trên bờ môi, anh vươn tay ra cưng chìu xoa lấy mái tóc của cô.
“Anh có thích cô gái nào sao? !” Lời của anh làm lòng cô nhói đau.
“Anh gạt em!” Cô không tin! Cô không tin anh thích người khác.
“Em nhất định phải tin lời anh nói, nếu em không ngại thì mỗi ngày cứ ở bên cạnh anh thì em sẽ thấy người phụ nữ anh thích là ai.” Anh cười, trong
mắt lộ ra ý trêu chọc.
“Được, vậy em sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh
để nhìn xem rốt cuộc người đó là ai!” Đồng đồng không phục trợn to mắt,
cô không nghĩ đến chuyện anh thích phụ nữ, cô không biết cũng không phát hiện, cô bị qua mắt lâu như vậy.
Mộ Long dùng ánh mắt dịu dàng
thương tiếc nhin cô, trong ánh mắt toát ra tình cảm nồng nàn, còn Đồng
Đồng vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ xem anh thích ai nên không phát hiện
ra ánh mắt đó.
sssssssssssssss
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...