Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Ở góc cửa, Thịnh Vân Hạo dường như đang tham gia vào một cuộc đấu tranh tinh thần.

Anh nên đối mặt với Tô Tuyết Vy như thế nào đây? Nếu anh không biết về những chuyện vừa rồi thì sẽ không sao, nhưng bây giờ anh đã biết hết tất cả sự thật rồi nên anh cảm thấy vô cùng khó xử.

Cả người Thịnh Vân Hạo chật vật dựa vào tường một hồi lâu.

Sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm rồi chậm rãi đi trở về chỗ của Tô Tuyết Vy.
Khoảnh khắc Tô Tuyết Vy nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, tảng đá lớn trong lòng cô lập tức rơi xuống, cô đứng vững một chỗ không nhúc nhích.
"Anh làm sao thế, Mạnh Tú Cầm trong đó rốt cuộc đã nói những gì? Chuyện năm đó bà ta đã nói hết rồi sao? Ông nội của em vẫn ở trong đấy, hẳn là sẽ không chịu được cú sốc này."
Nghe thấy Tô Tuyết Vy tự hỏi và trả lời, Thịnh Vân Hạo có chút đau đớn, anh bước tới rồi ôm chặt lấy cô, không ngừng lặp đi lặp lại ba từ xin lỗi ở bên tai cô.
Tô Tuyết Vy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cô chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thịnh Vân Hạo không trả lời mà cảm thấy áy náy và tự trách bản thân mình.

Nếu không phải do anh thì Tô Tuyết Vy cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ, có lẽ hai người họ đã sống hạnh phúc cùng nhau rồi.


Chuyện của hai mươi năm trước vốn dĩ không nên quan tâm đến nó nữa.

Trình Thiên Na biết Thịnh Vân Hạo đang nghĩ gì nhưng bà ta không muốn để lộ ra ngoài.

Suy nghĩ của anh đã đặt quá nhiều vào Tô Tuyết Vy, cảm giác như vậy sẽ khiến cả hai rất đau đớn.
"Được rồi, không phải là cô muốn hỏi Trình Vũ Thanh một chuyện sao? Hiện tại hẳn là có thể đi vào rồi."
Thịnh Vân Hạo tỉnh táo trở lại, anh buông tay đang ôm Tô Tuyết Vy ra và nói: "Được rồi, chúng ta cùng vào đi, có lẽ chúng ta sẽ nghe được tin tức đáng tin cậy hơn từ cô ấy."
Tô Tuyết Vy gật đầu đi vào phòng thẩm vấn, Trình Thiên Na muốn cùng vào nhưng không thể, bà ta chỉ có thể nhìn tình hình bên trong qua cửa kính, trong lòng bà ta không khỏi lo lắng.
Không thể phủ nhận rằng trong lòng bà ta vẫn luôn có đứa con gái Trình Vũ Thanh này, nhưng thời gian trôi qua đã lâu khiến bà ta hoàn toàn mất đi thứ tình cảm mà mình dành cho Trình Vũ Thanh.
Trình Vũ Thanh nhìn thấy Tô Tuyết Vy và Thịnh Vân Hạo bước vào, cả trái tim của cô ta dường như sụp đổ, cô ta nhìn Tô Tuyết Vy bằng đôi mắt đỏ hoe rồi nói: "Tô Tuyết Vy, sao cô còn ở đây."
Tô Tuyết Vy đã hết tức giận rồi, một người phụ nữ như vậy không đáng giận một chút nào, chưa kể người phụ nữ này vốn dĩ không biết mình đang làm gì.

Tại sao cô phải tức giận với một kẻ thần kinh chứ.
"Tại sao tôi còn ở đây? Cô nên biết rõ mới phải chứ.

Vũ Thanh, chúng ta đều là người lớn rồi, cô có thể sử dụng não khi nói chuyện không?"
Trình Vũ Thanh xấu hổ nhìn Tô Tuyết Vy, sau đó cô ta nhìn viên cảnh sát rồi hét lên: "Cô ta là con gái của kẻ sát nhân.

Anh mau tới bắt cô ta đi.

Anh không phải là cảnh sát sao? Sao anh không bắt cô ta đi?"
Khi cô ta nói câu này, cả người cô ta vùng lên nhìn cô ta dữ tợn như một con thú trồi lên từ ngục tù.
Thật tiếc là cảnh sát không quan tâm tới những gì cô ta nói.

Họ chỉ liếc nhìn cô ta một cách hờ hững và nói: "Giờ cô là nghi phạm của chúng tôi.

Tôi không có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì cho cô, kể cả kẻ sát nhân thực sự mà cô đã nói."
Thịnh Vân Hạo nhìn bộ dạng của Trình Vũ Thanh thì bỗng thấy buồn.


Trình Vũ Thanh thực sự rất đáng thương, nếu không phải vì thuở nhỏ thì có lẽ cô ta đã không trở nên như thế này.
Tô Tuyết Vy vừa nói vừa nhìn Trình Vũ Thanh: "Trình Vũ Thanh, chắc cô cũng đã nghe thấy những gì cảnh sát nói.

Cô hãy tự giác kể cho tôi nghe tất cả những gì đã xảy ra khi đó."
Trình Vũ Thanh nở một nụ cười khinh thường, ánh mắt cô ta hoàn toàn không thèm nhìn Tô Tuyết Vy mà chỉ nhìn Thịnh Vân Hạo rồi nói: "Anh họ, anh nhất định phải tin em, người phụ nữ này rất xấu xa, cô ta không hề yêu anh một chút nào.

Trên đời này chỉ có em là yêu anh thôi."
Trình Vũ Thanh lại bắt đầu dùng những thứ gọi là yêu đương này, Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô chỉ có thể chậm rãi nói: "Trình Vũ Thanh, bây giờ là thế kỷ 21 rồi.

Mọi người đều nên chọn những thứ mà mình yêu thích, tạo sao cô phải ép buộc mình như vậy.

"
Trình Vũ Thanh không muốn hòa giải bởi vì nếu cô hòa giải thì Thịnh Vân Hạo sẽ bị một người đàn bà như vậy giật mất.
"Người nên buông tay là cô, Trình Vũ Thanh, cho tới bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ sao?" Tô Tuyết Vy cảm thấy cô ta thật sự rất đáng thương.
Cô biết Thịnh Vân Hạo một giây sau nhất định sẽ ngăn cản cô nói ra những điều tiếp theo, nhưng cô nhất định phải nói ra, cho dù dùng phương pháp nào đi nữa.
“Tô Tuyết Vy, đừng nói lung tung, hiện tại cô ấy đã như thế này rồi, chúng ta không nên ép cô ấy.” Thịnh Vân Hạo nói câu này hoàn toàn nằm trong dự kiến ​​của Tô Tuyết Vy.
Trình Vũ Thanh nghe những lời này còn tưởng rằng Thịnh Vân Hạo có tình cảm với mình, cả người cô ta run lên rồi chỉ vào Tô Tuyết Vy chửi rủa: "Cô mau biến khỏi tầm mắt của tôi."
Tô Tuyết Vy chỉ nhàn nhạt liếc Thịnh Vân Hạo một cái, cô mặc kệ ý tứ trong lời nói của anh liền nói hết ra những suy nghĩ của mình.
"Thật sao? Nếu như tôi là những thứ cô vừa nói, vậy cô là cái gì? Cô cho rằng cô mới là chính thức sao? Cô chỉ là người thứ ba, người đến sau mà thôi.


Đừng có vọng tưởng những thứ xa vời nữa."
Trình Vũ Tranh sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục của người này, cô ta chỉ có thể không ngừng giãy giụa, tuyệt vọng hét lên: "Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp, người như cô chết sớm hơn cũng không sao!"
Tô Tuyết Vy nhìn cô ta một cách giễu cợt, lúc này cô đang ở trước mặt Trình Vũ Thanh, nhìn cô ta trịch thượng mà nói.
"Trình Vũ Thanh, cô sai rồi, những lời cô mắng tôi đều sẽ trả lại cho cô.

Cô hiểu rõ điều này hơn ai hết, ai mới là kẻ đến sau, đúng không?"
"Khi cô cố gắng hết sức để chia cắt tôi và Thịnh Vân Hạo, bây giờ mục tiêu của cô đã đạt được nhưng Thịnh Vân Hạo lại không yêu cô chút nào.

Cô đây chính là đang làm việc vô ích đó."
"Tôi nói cho cô biết nhé, đây là thế kỷ 21 rồi.

Đừng nghĩ đến việc sử dụng những thủ đoạn phương Tây đó để giết tôi.

Cẩn thận kẻo tự chuốc họa vào thân đó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận