Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!


Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo lạnh lùng đẩy Trình Vũ Thanh sang một bên, anh cũng chẳng quan tâm sắc mặt cô ta khó coi như thế nào.
Trình Vũ Thanh không cam lòng bèn kéo anh lại, trên mặt lộ ra vẻ không muốn, cô ta sẽ không để Thịnh Vân Hạo rời khỏi tay mình lần nào nữa.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy chán ghét, anh khó chịu đẩy cô ta ra.

Nếu vừa rồi không phải vì thử lòng Tô Tuyết Vy thì sẽ không có chuyện anh chạm vào người Trình Vũ Thanh.
Trình Vũ Thanh thấy anh bỏ đi thì chợt rơi nước mắt, tha thiết ôm lấy Thịnh Vân Hạo không buông.

Kế hoạch của cô ta mới hoàn thành được có một nửa, bằng mọi giá không thể để hai người gặp lại.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy cảnh hai người dây dưa ở bên trong.

Cô ta vốn không muốn tin Thịnh Vân Hạo lại có thể làm loại chuyện này, nhưng bây giờ không muốn tin cũng phải tin.
Cô ta có chút tuyệt vọng, sự phản bội này đau đớn khắc sâu trong lòng, cô lảo đảo lùi lại mấy bước, hóa ra trước sau gì cảm giác phản bội đều giống nhau.
Đáy mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, cô cảm thấy xót xa trong lòng.
Cô cảm thấy bản thân mình đứng đây nhìn người ta ân ân ái ái thật đúng là làm trò cười cho người khác.
Âm thanh và cảnh tượng bên trong phòng làm việc cứ như đang giễu cợt cô, chúng cứ từng chút từng chút đâm vào lòng cô.


Cuối cùng, cô lắc đầu cười khổ rồi quay người rời đi.
Thịnh Vân Hạo thấy bóng Tô Tuyết Vy xa dần thì vội vàng muốn thoát khỏi tay Trình Vũ Thanh, nhưng cô ta vẫn không buông tay, vừa khóc vừa nói.
“Anh họ, chẳng lẽ danh dự của em đối với anh không quan trọng sao?”
Trình Vũ Thanh muốn dùng cách này để níu kéo Thịnh Vân Hạo, chỉ trách là cô ta đã tính toán sai.

Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ đối xử với cô theo cách cô muốn.
Nghe Trình Vũ Thanh nói, tâm trạng của Thịnh Vân Hạo vốn đã buồn bực nay còn khó chịu hơn, anh lạnh lùng mở miệng hỏi: “Danh dự của cô thì liên quan gì đến tôi?”
Lời Thịnh Vân Hạo nói ra chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt Trình Vũ Thanh, cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó hung tợn mở mắt ra nói:
"Anh họ, em không cho anh ở bên cạnh cô ta là có lý do.

Nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ hận cô ta.”
Lời của Trình Vũ Thanh khiến Thịnh Vân Hạo phải dừng lại, anh cau mày nhìn cô hỏi: “Ý cô là gì?”
"Anh họ, anh còn nhớ hai mươi năm trước, nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Chuyện của hai mươi năm trước dù chỉ một chút Thịnh Vân Hạo cũng không muốn nhớ lại, nếu không phải vì sự tình năm đó thì hoàn cảnh bây giờ cũng không đến nỗi nào.

Mà chuyện đó thì có quan hệ gì với Tô Tuyết Vy?
Nhìn thấy nét mặt Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh biết cá đã cắn câu, cô ta giả bộ ngập ngừng nói:
"Anh họ, anh đừng giận, chuyện này…” Cô ta giả vờ không dám nói: “Thôi chuyện này tốt nhất em không nên nói.”
Cô ta thừa biết với tính tình của Thịnh Vân Hạo chắc chắn nghe xong sẽ tra hỏi, vậy nên cô cố tình dùng cách này để kích động anh, buộc anh phải hỏi cô tại sao.
Mặt của Thịnh Vân Hạo đầy vẻ phiền não, anh nhíu mày mở miệng phun ra một chữ: “Nói!”
Lúc trước Tô Tuyết Vy sống ở một thành phố lân cận, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu ở một điểm: “Tại sao cô ấy phải điều tra vụ án hai mươi năm trước?”
Vụ án này đâu có liên quan gì đến cô ấy.
Trình Vũ Thanh chầm chậm bước tới nói: “Tô Tuyết Vy đã sớm biết việc ba mình là kẻ cầm đầu vụ giết người của tập đoàn Trình Cố.”
Câu nói này đập vào tai Thịnh Vân Hạo chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, đôi mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc, ý tứ của câu này đã quá rõ ràng, anh không thể hiểu sai được.
Hóa ra lúc trước Tô Tuyết Vy không muốn hàn gắn với anh là vì chuyện này? Còn bây giờ ở bên cạnh anh là vì muốn trả thù sao?
Tâm trí của Thịnh Vân Hạo lúc này vô cùng hỗn loạn, trong đầu anh ta hiện ra rất nhiều suy nghĩ, những mỗi suy nghĩ đều nói lên việc Tô Tuyết Vy vui vẻ với hắn là vì muốn trả thù.
Chẳng lẽ đứa con trong bụng cô cũng không phải là của anh? Anh đột nhiên nhớ tới câu nói muốn kết hôn với Tô Tuyết Vy từ miệng của Chu Hạo Thanh.


Mọi thứ dồn lại khiến trái tim anh đau nhói, Tô Tuyết Vy lại lừa anh!
Nắm tay xiết chặt, đôi mắt anh phẫn nộ nhìn ra ngoài cửa, trong lòng ngập tràn cảm giác bị lừa gạt, cùng một người, cùng một nỗi đau, nhưng sức sát thương lại tăng lên gấp bội.
Nực cười ở chỗ anh vẫn còn nuôi hy vọng với Tô Tuyết Vy.

Anh liếc nhìn Trình Vũ Thanh trước mặt, hai mắt nhắm chặt lên tiếng: “Cô, làm sao cô biết chuyện này?”
Cô ta biết chắc anh sẽ hỏi mình câu này nên rất sẵn sàng đáp lời: “Anh họ, em cũng là người nhà họ Trình, chuyện này em chắc chắn sẽ điều tra rõ.”
Sau đó cô ta lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cắn răng nói: “Em cũng đã cảnh báo chị ta rồi, có điều chị ấy hoàn toàn không nghe lời em, anh cũng không thèm nghe lời em.”
Thịnh Vân Hạo nghe vậy thì nhíu chặt mày nhìn cô ta nói: “Tôi biết rồi, xin lỗi cô.”
Mặc kệ người khác có nói gì chăng nữa, trong lòng Thịnh Vân Hạo vẫn có Tô Tuyết Vy, anh muốn ở bên cô mãi mãi, anh cũng tin rằng cô sẽ không làm bất cứ điều gì có hại cho bản thân.
“Không sao đâu anh, em tin anh làm vậy nhất định là có lý do.” Trình Vũ Thanh vội vàng nói.
Thấy vẻ mặt tin tưởng của Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh biết kế hoạch của cô đã thành công.

Chỉ cần hai người họ mâu thuẫn, chắc chắn Thịnh Vân Hạo sẽ là của cô.
Thịnh Vân Hạo chỉ hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhìn Trình Vũ Thanh mà đứng dậy rời khỏi văn phòng: “Chuyện này tự tôi xử lý, cô về đi.”
Thịnh Vân Hạo lúc này không còn đầu óc đâu để giải quyết việc công ty, chuyện của Tô Tuyết Vy đã đủ làm cho anh phiền não rồi.
Trong lòng anh bắt đầu xuất hiện những nghi vấn, tại sao cô không nói anh biết, tại sao lại giấu anh, vì sao phải gạt anh.

Lòng anh bỗng chốc đau xót.
Trình Vũ Thanh nhìn thấy cảnh này thì xiết chặt nắm tay, việc của cô bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi.


Rồi Thịnh Vân Hạo và cả Vân Châu đều sẽ rơi vào tay cô thôi.

Lúc này không thể tùy tiện hành động, nếu không chắc khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thịnh Vân Hạo đứng ở bãi đỗ xe đột nhiên cảm thấy không biết nên đi đâu.

Trong đầu vẫn còn hiện lên vẻ đau thương của Tô Tuyết Vy.
Đột nhiên nhớ ra Tô Thần Vũ vẫn còn ở bệnh viên, đúng rồi, Tô Thần Vũ là con của anh, anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Nghĩ đến đây, anh liền lập tức lái xe đến bệnh viện.
Tô Tuyết Vy chậm rãi tựa vào cửa phòng bệnh, tâm tình của cô lúc này không ổn định chút nào, không biết phải đối mặt với Tô Thần Vũ ra sao.

Cô sợ mình sẽ làm tổn thương nó.
Hành động vừa rồi của Thịnh Vân Hạo và Trình Vũ Thanh vẫn còn in đậm trong đầu cô, dù muốn quên đến đâu cũng không thể quên được, cô liền xấu hổ ngồi xuống ghế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận