Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

“Đừng cầu xin anh ta!” Trần Vĩnh Hải run rẩy nắm chặt lấy tay của Nguyễn Quỳnh Anh, muốn cố gắng kéo cô lên.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh lại rất cứng đầu, dù thế nào cũng không chịu đứng lên, liên tục cầu xin Trần Cận Phong.

“Quỳnh Anh, anh ta sẽ không cứu anh đâu. Phát súng này là do anh ta bắn đấy, làm sao anh ta có thể cứu anh được!” Trần Vĩnh Hải đau lòng mà nhìn khuôn mặt toàn nước mắt của người phụ nữ ấy, không muốn cô phải cầu xin người khác vì anh nữa.

Nhưng lời nói của anh đã làm tan vỡ tia hi vọng mong manh, yếu ớt trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh.

Đúng vậy, phát súng này là do chính Trần Cận Phong bắn mà, Trần Cận Phong hận Trần Vĩnh Hải và nhà họ Trần như vậy, sao có thể cứu người được?

Trần Vĩnh Hải vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê bất tỉnh, nếu không phải còn cảm nhận được hô hấp mỏng manh của anh thì chắc Nguyễn Quỳnh Anh đã nghĩ anh chết rồi.

Nhưng dù có vậy, tâm trạng của Nguyễn Quỳnh Anh vẫn như rơi xuống đáy vực, cô ngồi sụp xuống đất, ánh mắt vô hồn.

Trần Cận Phong đứng phía sau lưng cô, rút súng lạnh lùng nhìn cô: “Quỳnh Anh, quả nhiên em vẫn lại yêu anh ta một lần nữa.”

“Yêu?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Cận Phong rồi lại nhìn Trần Vĩnh Hải, trong lòng rung động.

Trần Cận Phong lại nói: “Anh ta bị thương thì em sẽ đau đớn, khổ sở, còn nếu mà anh bị thương thì em sẽ như thế nào nhỉ?”

Cả người Nguyễn Quỳnh Anh chợt lạnh, kinh hãi mà nhìn theo anh ta: “Anh muốn làm gì?”

Trần Cận Phong mỉm cười với cô, từ từ giơ súng lên rồi nhắm vào huyệt thái dương: “Em nghĩ hôm nay anh chỉ đơn giản là giết Trần Vĩnh Hải và Trần Tây Minh rồi sau đó chiếm lấy tập đoàn Vĩnh Phát ư? Không, đó không phải là mục đích của anh. Mục đích của anh đơn giản chỉ là lôi bọn họ xuống cùng chết hết, từ trước đến nay anh chưa bao giờ hứng thú với nhà họ Trần cả!”

“Không! Cận Phong, anh đừng kích động!” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, sợ hãi nói: “Anh đừng làm vậy!”


Cô thực sự rất hận Trần Cận Phong vì đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy với cô, nhưng cô không hi vọng anh ta sẽ chết.

Bảo Quốc cũng vội vàng muốn ngăn cản Trần Cận Phong lại nhưng lại sợ anh ta sẽ bóp cò, chỉ có thể đứng lo lắng: “Bác sĩ Trần, chúng ta đã nói rồi mà, giết hai người kia xong thì anh sẽ lên làm chủ tịch của Vĩnh Phát, còn tôi sẽ trở thành cổ đông của tập đoàn mà. Bây giờ anh làm vậy là có ý gì chứ!”

“Im ngay!” Trần Cận Phong bỏ súng khỏi thái dương, nhắm ngay chân Bảo Quốc bắn một phát.

Bảo Quốc bị bắn sợ hãi kêu lên một tiếng, trực tiếp khuỵu xuống đất, ôm đùi đau đớn.

Trần Cận Phong chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó lại chĩa súng vào thái dương mình.

“Anh đã mệt mỏi lắm rồi. Để có thể giết cả nhà họ Trần, anh đã lên kế hoạch từ mười mấy năm, mỗi ngày anh đều chịu những hành hạ về tinh thần, thậm chí phân liệt ra một nhân cách khác mà lo sợ không biết một lúc nào đó bản thân sẽ bị nhân cách thứ hai kia nuốt chửng. Vậy nên để có thể biến mất hoàn toàn trên đời này thì để anh tự tay làm nó!”

“Không, Cận Phong, anh mau dừng tay lại, đừng nổ súng!” Nguyễn Quỳnh Anh hét lớn.

Trần Cận Phong lại mỉm cười với cô, nụ cười ấy vẫn dịu dàng như trước đây: “Quỳnh Anh, anh đã làm quá nhiều điều sai trái, cuối cùng cũng sẽ phải trả giá thôi. Nhưng anh sẽ không hối hận vì hôm nay đã kéo hai kẻ kia xuống địa ngục cùng. Xin lỗi Quỳnh Anh, vĩnh biệt!”

Vừa dứt lời, anh ta liền cười lớn, ngón tay bắt đầu co lại ở cò súng.

Đồng tử Nguyễn Quỳnh Anh như dần mở to, môi run run: “Đừng mà…”

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, cổ tay Trần Cận Phong run lên dữ dội, máu bắn tung tóe.

Khẩu súng trong tay anh ta rơi xuống đất, ôm lấy cái tay bị bắn trúng kia lùi ra sau hai bước, giận dữ nhìn về phía trước.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng vội vàng quay đầu lại nhìn, quản gia Hoàng cùng mấy người đàn ông mặc quân phục, cầm súng đang xông vào.


Sau khi đi vào, ánh mắt sắc bén của ông ấy nhìn quanh phòng một lần rồi giơ tay ra hiệu cho quân lính khống chế Trần Cận Phong và Bảo Quốc.

Quản gia Hoàng bước nhanh đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?”

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu liên tục: “Tôi không sao, nhưng Trần Vĩnh Hải…”

Quản gia Hoàng nhìn thấy Trần Vĩnh Hải đang bất tỉnh thì mắt như run lên, vội vàng bảo quân lính đưa Trần Vĩnh Hải đến bệnh viện.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng đi theo, nhờ quản gia Hoàng đưa Trần Bảo Nhi về.

Hai ngày sau, Trần Vĩnh Hải tỉnh lại trong bệnh viện.

Phát súng kia của Trần Cận Phong không bắn trúng tim anh nên anh vẫn còn có thể sống sót. Nhưng Trần Tây Minh thì không được may mắn như vậy, phát súng bắn trúng tim, chết ở trên xe cứu thương.

Nguyễn Quỳnh Anh biết, với khả năng của Trần Cận Phong thì không thể bắn trượt được, Trần Tây Minh chính là ví dụ. Nhưng tình huống lúc này của Trần Vĩnh Hải chỉ có thể là anh ta cố ý tha cho Trần Vĩnh Hải một mạng.

Về phần lí do, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không muốn nghĩ đến nữa, chỉ cần Trần Vĩnh Hải vẫn còn sống là tốt rồi.

“Trần Vĩnh Hải, ông Trần muốn gặp cậu.” Quản gia Hoàng gõ cửa bước vào.

Nguyễn Quỳnh Anh để bông gạc xuống đứng dậy: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

Nói xong cô bước ra khỏi phòng bệnh.


Hơn mười phút sau, Trần Vĩnh Hải gọi cô vào.

“Quỳnh Anh, em có biết không? Anh vẫn nghĩ rằng trong đoạn tình sử của Trần Tây Minh, mẹ anh là một người phụ nữ vô cùng đáng thương, nhưng bây giờ anh mới biết rằng anh đã lầm rồi!” Trần Vĩnh Hải nhìn lên trần nhà với vẻ mặt tự giễu, mệt mỏi mà Nguyễn Quỳnh Anh chưa từng thấy trước đây.

Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: “Vậy là lời Cận Phong là thật, mẹ anh…”

“Đúng vậy, ông Trần vừa cho anh xem chứng cứ rồi. Tất cả những gì Trần Cận Phong và Bảo Quốc nói đều là sự thật, mẹ anh đã làm những điều đó!” Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại.

Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, lo lắng hỏi: “Sau anh định giải quyết mấy người Cận Phong như thế nào?”

“Bảo Quốc thì cứ xử lí theo luật thôi, còn Trần Cận Phong thì… Anh ta thế nào rồi?” Trần Vĩnh Hải nhìn cô.

“Tình trạng của anh ta không tốt cho lắm. Tôi không biết rằng anh ta bị phân liệt nhân cách, giờ đang bị nhốt ở đồn công an rồi. Hôm qua tôi mới qua đó nhìn anh ta một lần, nhưng lúc ấy thì không phải là anh ta mà là nhân cách kia, tôi không biết liệu có phải bị…” Hai tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt, sợ hãi nói.

Trần Vĩnh Hải im lặng. Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Anh sẽ cho người đưa anh ta đến hòn đảo tư nhân của anh ở Nam Bán cầu và sắp xếp một đội ngũ y tế chuyên nghiệp đến đó nữa để xem có thể giúp anh ta tỉnh lại hay không.”

“Anh không giết anh ta?” Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên.

Trần Vĩnh Hải đưa tay lên che mặt: “Dù sao cũng là mẹ anh sai, tuy rằng anh ta giết mẹ anh, khiến chúng ta hiểu lầm nhiều năm, còn làm mất đứa con đầu tiên của chúng ta, nhưng anh ta cũng nhiều lần cứu em, trao cho em trái tim, rồi cuối cùng lại nương tay với anh. Làm vậy cứ coi như là không còn nợ nhau gì nữa đi.”

Quan trọng nhất là anh biết, cô không muốn Trần Cận Phong chết!

Về phần Trần Tây Minh, chết thì cũng đã chết, tất cả mọi rắc rối đều bắt nguồn từ ông ta mà ra.

“Trần Vĩnh Hải, tôi cũng phải đi ra đảo cùng!” Đột nhiên Ngô Bảo Ngọc mở cửa bước vào.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy cô ấy thì vô cùng kinh ngạc: “Bảo Ngọc, cậu…”

“Quỳnh Anh, xin lỗi cậu, sau này không thể cùng nhau đi dạo phố với cậu được nữa rồi. Tớ muốn ra đảo để chăm sóc cho Cận Phong, tớ sẽ đợi anh ấy trở về.” Đôi mắt Ngô Bảo Ngọc đỏ hoe, nói.


Nhìn thấy cô ấy như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh muốn ngăn cản cũng không đành lòng.

“Cô có chắc không? Tôi sẽ giam cầm Trần Cận Phong ở đó cả đời, cũng có nghĩ là cô cũng sẽ phải ở đó cả đời.” Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào Ngô Bảo Ngọc.

Ngô Bảo Ngọc không chút suy nghĩ mà gật đầu: “Tôi chắc chắn!”

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người đưa cô đến trước, ngày mai Trần Cận Phong cũng sẽ đến đó.” Trần Vĩnh Hải nhẹ giọng nói.

Ngô Bảo Ngọc cảm ơn anh rồi quay người rời đi. Từ lúc vào đến giờ mới có hai phút.

“Cảm ơn anh, Trần Vĩnh Hải.” Nguyễn Quỳnh Anh chủ động nắm lấy tay Trần Vĩnh Hải.

Dù cô không đồng ý lắm với hành động của Ngô Bảo Ngọc, nhưng cô biết Ngô Bảo Ngọc yêu Trần Cận Phong nhiều như thế nào.

Có lẽ để Ngô Bảo Ngọc đi là chuyện tốt, cô ấy có thể giúp Trần Cận Phong trở lại.

Trần Vĩnh Hải nhìn tay mình, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nở một nụ cười vui sướng: “Em tha thứ cho anh rồi?”

“Tôi tha thứ cho anh nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ở bên anh đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ.

Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao cả, anh sẽ lại theo đuổi em lần nữa.”

“Vậy thì phải xem anh như nào rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cong môi.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, rọi vào nụ cười trên khuôn mặt cô, xinh đẹp vô cùng.

Trần Vĩnh Hải ngây người mất hai giây, đưa tay lên đặt lên cổ cô, trong sự ngạc nhiên của cô mà hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy…

THE END,Cảm ơn mọi người ủng hộ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận