Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Trên xe, bầu không khí có chút ngưng trọng.

Phó Hàn Tranh xem xét vết thương trên cánh tay Cố Vi Vi rồi nghiêng đầu nhìn cô chịu đau mà cũng không hề kêu rên nửa lời.

"Vết thương còn đau không?"

Hôm đó cô chỉ vì đánh rơi một cái đĩa bị mảnh sứ cứa đứt tay mà suýt khóc, hôm nay bị thương nặng hơn nhiều, tại sao cô ấy vẫn bình tĩnh như vậy chứ?

"Có một chút." Cố Vi Vi thản nhiên đáp.

Đến cả chết mà cô cũng đã từng chết rồi, một chút thương tích nhỏ này thì có thể đau đến mức nào chứ.

Từ Khiêm nghe Cố Vi Vi nói đau, không chờ Phó Hàn Tranh ra lệnh mà đã rất tinh ý giẫm chân ga vượt lên hẳn so với hai chiếc xe phía sau.

Phó Hàn Tranh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Cố chịu một chút, mấy phút nữa là tới rồi."

Cố Vi Vi cảm thấy giọng anh có chút kỳ lạ liền nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, trên người anh mặc một bộ đồ đắt tiền được thiết kế riêng, may thủ công, hiển nhiên là đang tham dự một sự kiện quan trọng nào đó mà lại vội vàng chạy tới tìm cô.

Thường thì thời gian bắt đầu của một buổi dạ tiệc cách thời điểm hiện tại không lâu, nên có lẽ lúc này vẫn chưa kết thúc.


Phó Hàn Tranh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Cố Vi Vi.

"Sao vậy?"

"Buổi tiệc… chắc vẫn chưa kết thúc chứ?" Cố Vi Vi hỏi.

"Chỉ là một buổi tiệc xã giao mà thôi, không quan trọng cho lắm." Phó Hàn Tranh đáp nhẹ như mây.

Từ Khiêm đang lái xe âm thầm khóc không ra nước mắt, ông chủ nhà hắn lại có thể nói buổi tiệc này không quan trọng cho lắm.

Tối nay Phó Hàn Tranh bỏ mặc nhiều giám đốc của các công ty đối tác như vậy để chạy tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngày mai có lẽ bọn họ sẽ bận rộn tới chết đây.

Xe dừng lại trước bệnh viện, Từ Khiêm vừa mở cửa xe vừa gọi điện báo tin cho Hà Trì, nói sơ qua tình hình thương thế của Cố Vi Vi.

Lúc ba người bọn họ lên lầu thì Hà Trì đã đón sẵn trước thang máy.

"Đầu tiên là đứt tay, mấy hôm trước thì gọi cho tôi nói cô ấy bị thương ở chân, hôm nay thì lại đến lượt cánh tay, Phó Hàn Tranh, ở nhà cậu bạo hành cô ấy đấy à?"

"…." Cố Vi Vi im lặng, thầm nghĩ vậy mà hắn cũng nhìn ra được là ở nhà cô bị Phó Hàn Tranh bắt nạt cơ đấy.

Hà Trì bị Phó Hàn Tranh lườm cho một cái liền lập tức câm miệng dìu Cố Vi Vi vào phòng làm việc của mình, nhanh chân nhanh tay kéo ống tay áo của cô lên để kiểm tra vết thương.

"Không sao, không bị tổn thương đến động mạch, chẳng qua là cần phải khâu mấy mũi mà thôi."

Hắn nói xong liền bắt đầu cầm kim tiêm chuẩn bị tiến hành gây tê, y tá đang đứng bên cạnh cũng đã chuẩn bị kỹ càng kim chỉ y tế.

Phó Hàn Tranh nâng đầu Cố Vi Vi tựa vào trong ngực mình, không cho cô xem quá trình khâu vết thương.

Nhưng bản thân anh thì lại quan sát cây kim trong tay Hà Trì từng mũi từng mũi xuyên qua da thịt Cố Vi Vi, không khỏi nhíu chặt lông mày vì đau lòng.

"Cậu nhẹ tay một chút."

Hà Trì cắn răng, "Tôi tiêm thuốc tê rồi."

Phó Hàn Tranh vẫn không yên tâm, "Vậy thì dụng tâm một chút."


Hà Trì ngừng tay, bực mình hừ một tiếng.

"Cậu chê tôi mạnh tay thì tự đi mà khâu đi."

Người ta bị đau còn chưa lên tiếng, thế mà tên kia cứ thích thay bệnh nhân nhiều lời.

Từ Khiêm thấy bầu không khí trong phòng có vẻ không ổn liền lên tiếng giảng hòa.

"Bác sĩ Hà, ông chủ vì quan tâm nên mới sốt ruột, anh đừng để bụng, tiếp tục khâu đi."

Ông chủ của hắn rõ ràng là trong lòng đang tức giận nhưng lại không nỡ trách Mộ tiểu thư cho nên mới mượn Hà Trì để xả giận.

Cố Vi Vi đang tựa trong lồng ngực của Phó Hàn Tranh, hơi thở mát lạnh của hắn tràn ngập trong không khí khiến trái tim cô không tự chủ mà run lên.

Hà Trì nghe lời nịnh nọt của Từ Khiêm xong liền vui vẻ tập trung khâu tiếp, vừa khâu vừa giở giọng trách móc.

"Bây giờ anh mới thương hoa tiếc ngọc thì có ích gì chứ, sao ban đầu không chạy tới cứu người sớm một chút, có bản lĩnh thì đừng để cô ấy bị thương như vậy mới phải."

"Bác sĩ Hà, chuyện không liên quan tới anh ấy, là do tôi không cẩn thận nên mới bị thương." Cố Vi Vi giải thích.

Hà Trì khâu vết thương cho cô xong lại chuyển sang bôi thuốc và băng bó, miệng vẫn không ngừng giận dỗi mà nói.

"Ơ kìa, tôi mới nói hắn có mấy câu mà cô đã đau lòng rồi sao."


Cố Vi Vi: "….."

Cô chỉ muốn giải thích hiểu lầm một chút thôi, cái gì mà đau lòng chứ.

Hà Trì băng bó xong thì cởi găng tay và khẩu trang ra rồi đút tay vào túi áo.

"Đi theo y tá lấy một số loại thuốc đi, tuần này đừng để vết thương bị dính nước, chú ý chuyện ăn uống, ba ngày sau thay thuốc."

Cố Vi Vi từ nãy tới giờ vẫn luôn úp mặt vào lòng Phó Hàn Tranh, đến bây giờ mới ló đầu ra nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thân của mình, "Liệu có để lại sẹo không?"

Hà Trì lườm sang Phó Hàn Tranh, hừ một tiếng.

"Tôi mà khiến cô có sẹo thì chắc chắn anh ta cũng khiến tôi có sẹo cho mà xem."

Cố Vi Vi liếc nhìn người đàn ông ôn hòa hiền lành bên cạnh, anh mà lại…. tàn ác như thế sao?

Phó Hàn Tranh cởi âu phục của mình ra rồi khoác lên vai cô, vươn tay qua sau lưng ôm lấy bả vai cô.

"Đi thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui