"Mọi người ăn cơm trước đi, ta vào phòng làm việc nghe điện thoại đã."
Trên mặt Chu Mỹ Cầm hiện rõ vẻ lạnh lùng, vừa nói dứt lời liền cầm lấy điện thoại di động của mình rồi đi lên lầu.
Sau khi cẩn thận khóa cửa phòng làm việc lại Chu Mỹ Cầm mới bắt máy, "Rốt cuộc là ông đã tìm ra nha đầu đáng chết đó chưa vậy?"
"Hiện tại vẫn chưa tìm thấy." Vương Vệ Đông bỗng nhiên cợt nhả mà cười, rõ ràng là không có ý tốt, "Hay là…. chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện tiếp đi."
Mặc dù hắn thích kiểu con gái mới lớn, vừa trẻ lại vừa đẹp nhưng lần trước, sau khi hắn vô tình ngủ cùng người đàn bà của kẻ khác, cảm giác cũng rất kích thích.
Đặc biệt là Chu Mỹ Cầm có dáng người đầy đặn, điệu bộ lẳng lơ của bà ta so với mấy tiểu cô nương chưa trải sự đời kia càng khiến hắn có hứng thú hơn nhiều.
"Chúng ta chẳng có chuyện gì mà phải gặp mặt cả!" Chu Mỹ Cầm hiểu được sự ám muội trong lời nói của hắn liền nổi giận, cả người đều run lên.
"Lê phu nhân à, một đêm phu thê trăm năm tình nghĩa, tuy chúng ta không phải là vợ chồng thực sự nhưng dù gì thì cũng đã có một đêm chồng hờ vợ tạm với nhau mà…." Vương Vệ Đông ngả ngớn, không hề biết xấu hổ mà nói.
"Vương Vệ Đông, tốt nhất là ông nên nhanh chóng tóm nha đầu kia lại, nếu không thì cả hai chúng ta đều chẳng có lợi lộc gì đâu!" Chu Mỹ Cầm bị những lời trêu ghẹo của Vương Vệ Đông dọa tới buồn nôn nhưng vì vẫn chưa tìm ra Mộ Vi Vi đang trốn ở chỗ nào nên đành phải dằn lòng nhịn xuống mà tiếp tục nói chuyện với hắn.
"Bà sợ cái gì chứ, cứ coi như Lê gia phát hiện ra thì đã làm sao nào, lẽ nào bà đi theo tôi lại không tốt hơn là theo cái tên Lê Gia Thành kia chắc?" Vương Vệ Đông vẫn vênh váo mà nói.
"Vương tổng, nếu để vợ và bố chồng của ông biết được chuyện tốt mà ông đã làm thì ông nghĩ Thiên Thịnh còn có thể tiếp tục hoạt động sao?" Chu Mỹ Cầm nghiến răng cảnh cáo hắn, "Tôi mà không trót lọt trải qua chuyện này thì ông cũng đừng nghĩ mình có thể yên ổn."
Bị Chu Mỹ Cầm uy hiếp đến quyền lợi của mình, Vương Vệ Đông đành phải chỉnh đốn lại thái độ một chút.
Hắn có thể ngồi vào vị trí này của Thiên Thịnh tất cả đều là nhờ cưới được cô con gái của Tổng giám đốc Thiên Thịnh, nếu như làm lớn chuyện này lên thì những ngày tháng an nhàn của hắn cũng chẳng còn.
"Nói tới cũng thật là kỳ quái, mấy người mà tôi phái đi tìm tiểu tiện nhân kia, người cần tìm đã không tìm được thì thôi, đến cả bọn họ cũng mất tích luôn." Vương Vệ Đông trầm ngâm, "Không lẽ tiểu tiện nhân kia có chỗ dựa nào đó đấy chứ?"
"Nó thì có thể có chỗ dựa nào chứ, cả Mộ Long Thăng và Mộ Dao đều chết rồi, làm gì còn có ai làm chỗ dựa cho nó nữa. Người mà anh phái đi bản lĩnh yếu kém thì có, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi mà cũng không tìm nổi." Chu Mỹ Câm vừa nhớ lại chuyện nhục nhã xảy ra đêm hôm đó liền hận không thể bắt Mộ Vi Vi lại rồi rút gân lột da con tiện nhân đó ra.
Vương Vệ Đông thấy Chu Lâm Na nghi ngờ năng lực của mình, giọng nói hơi lạnh xuống, "Chuyện này thực sự hơi kỳ lạ, người mà tôi phái đi không thể nào kém cỏi đến nỗi không tìm nổi một nha đầu mười mấy tuổi ở Đế Đô này, chắc chắn là có ai đó âm thầm giúp đỡ nó, nếu không thì mấy người được phái đi kia đã chẳng chưa lấy tiền thù lao mà đã từng người từng người đều rời khỏi Đế Đô như thế."
"Không thể nào, tiện nhân kia còn có thể có chỗ dựa nào cơ chứ?" Chu Mỹ Cầm cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng vẫn không thể nghĩ ra nếu thật sự có người đang giúp đỡ Mộ Vi Vi thì người đó là ai.
Nhưng Mộ Vi Vi xuất hiện ở khách sạn mà bọn họ tính kế lần trước kia thực sự không giống con bé không hiểu sự đời mà bà ta đã từng nhìn nó lớn lên.
Trong tay Mộ Vi Vi còn đang nắm giữ bức ảnh ngày hôm đó, ngày nào còn chưa lấy lại bức ảnh từ tay nó thì ngày đó bà ta chưa thể yên tâm được.
Chu Mỹ Cầm tốn biết bao nhiêu thời gian và tâm tư mới có thể đạt được địa vị và thành tựu như hôm nay, không thể để mọi thứ bị nha đầu đáng chết đó hủy hoại trong một ngày được.
"Cái người âm thầm ra tay giúp đỡ ranh con đó, không báo trước một tiếng mà đã đột nhiên xuất hiện, có thể thấy rõ ràng đối phương là một nhân vật không tầm thường. Bà đừng có vì chút chuyện ấy mà khiến tôi dây vào người không nên dây…." Vương Vệ Đông lạnh giọng nhắc nhở Chu Mỹ Cầm.
Mặc dù hắn háo sắc nhưng cũng không hề ngốc, dựa vào mấy người mà hắn phái đi, không thể nào có chuyện không bắt nổi một con nhóc.
Cho nên nhất định là có thế lực nào đó trong bóng tối đang âm thầm cản trở bọn họ.
"Nó chỉ là một ranh con mười mấy tuổi thì có thể tìm được chỗ dựa gì chứ? Nếu thực sự tìm được chỗ dựa thì người kia đã lộ diện giúp nó rửa hận từ sớm rồi." Chu Mỹ Cầm đang nói thì có người gõ cửa, bà ta liền nhỏ giọng xuống, "Tìm người đáng tin một chút đi tìm nó đi, cùng lắm thì tôi bỏ tiền ra thuê."
Nha đầu đáng chết này hại bà phải chịu loại nhục nhã như vậy, làm sao bà có thể dễ dàng buông tha cho nó được cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...