Cố Vi Vi vừa nói vừa chậm rãi dùng kéo cắt bộ quần áo sang trọng được đặt may riêng của Chu Mỹ Cầm, cơ thể đẫy đà cũng vì vậy mà từng chút từng chút lộ ra.
Cuối cùng, trên người chỉ còn sót lại một mảnh đồ lót.
"Mộ Vi Vi, cô mau dừng tay!"
"Cô mau dừng tay cho ta, cứu mạng, có ai không, cứu mạng…"
Chu Mỹ Cầm thấy tình huống này không đúng lắm liền sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch cả đi, ở trong phòng kêu gào cầu cứu trong tuyệt vọng.
Nhưng bà đã quên mất một chuyện, do sợ Mộ Vi Vi sẽ vì phản kháng Vương Vệ Đông mà gào hét khiến người khác nghe thấy thì lại phiền phức lớn nên bà ta đã cố ý sắp xếp căn phòng có hệ thống cách âm tốt nhất.
Vậy nên bây giờ Chu Mỹ Cầm có gọi đến khản cả cổ thì cũng chẳng có lấy một người nghe thấy.
Mộ Vi Vi xử lý bà ta xong lại ra ngoài kéo Vương Vệ Đông đã bất tỉnh vào phòng ngủ, tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được hắn lên giường, trực tiếp đặt tên béo đó nằm nhoài lên người Chu Mỹ Cầm.
Chu Mỹ Cầm tinh thần suy sụp chỉ còn biết gào ầm lên. Do cả hai tay đều đã bị còng chắc ở đầu giường nên căn bản không có cách nào đẩy tên béo mập người đầy mỡ kia ra.
Cố Vi Vi lấy điện thoại di động của mình ra chụp lại thư thế ám muội của đôi nam nữ trên giường, còn không quên giúp bọn họ thay đổi nhiều tư thế một chút.
Chu Mỹ Cầm hoàn toàn bị dọa sợ rồi, khóc đến nỗi lớp trang điểm cũng bị trôi hết, cổ họng cũng đau rát.
Vì thế bà ta bắt đầu chuyển sang cầu xin.
"Vi Vi, cô thả ta ra đi, sau này ta sẽ cho cô về nhà ở, cho cô tiếp tục đi học. Không phải cô vẫn luôn muốn đi Italia du học hay sao, chúng ta sẽ đáp ứng cho cô hết…."
Cố Vi Vi Vi nhặt từng mảnh quần áo đã bị cắt vụn của Chu Mỹ Cầm, cúi sát xuống gần khuôn mặt đã bị nước mắt rửa trôi hết lớp trang điểm của bà ta mà lạnh lùng cười nhạt.
"Mẹ tôi bị diễn xuất vụng về của bà lừa nhiều năm như vậy, trước mặt thì ra vẻ là bạn tốt, sau lưng lại lén lút quyến rũ gian dâm với Lê Gia Thành, âm mưu đoạt lấy sản nghiệp của Mộ gia, bây giờ lại còn hi vọng tôi sẽ tin tưởng mấy lời dối trá đó mà thả bà đi sao?"
"Những gì ta nói đều là thật, nếu con không thích Vương tổng thì mẹ sẽ không ép con nữa, tốt xấu gì ta cũng đã nhìn con lớn lên, khi con còn nhỏ ta còn bế con trên tay….."
Chu Mỹ Cầm biết rõ hiện tại lấy cứng đối cứng cũng vô dụng nên bắt đầu dùng chiêu đánh vào tình thân muốn làm Cố Vi Vi mủi lòng mà buông tha.
Cố Vi Vi dùng tay lau lớp trang điểm lem nhem bên khóe mắt bà ta, "Son phấn đều bị bà khóc đến trôi hết rồi, lát nữa để Vương tổng trông thấy sẽ làm hắn mất hứng đấy."
"Đồ điên khùng Mộ Vi Vi, ta mà xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ không tha cho cô đâu, Vương tổng cũng sẽ không tha cho cô, cô không sợ chết thì cứ thử đụng tới ta xem..."
Chu Mỹ Cầm vừa nghe những lời Cố Vi Vi nói liền uất hận tới muốn cắn nát cả răng.
Cố Vi Vi rất ung dung mà nhặt chiếc túi xách của Chu Mỹ Cầm lên, trong đó tìm được nửa gói thuốc bột còn lại trong túi.
"Thứ vừa nãy các người bỏ vào trong rượu, hẳn là thứ này, đúng chứ?"
Nói xong liền đổ ly rượu đi.
Cô bỏ thuốc bột vào rượu ngay trước mặt Chu Mỹ Cầm, vừa quơ quơ ly rượu trên tay vừa đi đến bên cạnh chiếc giường.
Chu Mỹ Cầm nhìn chằm chằm ly rượu trên tay Cố Vi Vi mà sợ hãi lắc đầu quầy quậy, "Đem ra, ta không uống, ta không uống!"
"Yên tâm đi, đồ tốt như vậy đương nhiên là phải dành cho vị khách quan trọng nhất của bà rồi."
Cố Vi Vi nói dứt lời liền nắm lấy mặt của Vương Vệ Đông mà dứt khoát đổ hết ly rượu đã bỏ thuốc vào miệng hắn.
Vương Vệ Đông bị sặc rượu mà mơ mơ màng màng tỉnh lại, một tay che chỗ bị thương trên đầu một tay chỉ vào Cố Vi Vi đang đứng bên cạnh giường.
"Nha đầu chết tiệt...."
"Vương tổng, mau bắt lấy cô ta!"
Vương Vệ Đông vừa nghe có giọng nói thì quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cơ thể đầy đặn của phụ nữ, cả người "bùng" một cái như thể bị một cây đuốc thiêu đốt vậy.
Thuốc bột đã bắt đầu phát huy tác dụng, Vương Vệ Đông sao còn có thể nhớ đến chuyện tính sổ với Cố Vi Vi nữa chứ.
Hắn giống như dã thú động dục trên người Chu Mỹ Cầm.
Chu Mỹ Cầm nhục nhã mà rít lên, trừng Cố Vi Vi muốn rách cả mí mắt, "Mộ Vi Vi, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, ngươi sẽ không được chết tử tế..."
"Lê phu nhân, cố gắng mà hưởng thụ đi, một buổi tối đẹp đẽ đến thế cơ mà." Cố Vi Vi cười khẩy đóng cửa phòng ngủ lại, kéo theo vali hành lý rồi rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...