Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chu Hiểu Cầm là tay sai của Chu Lâm Na, vừa nghe được mấy người bên cạnh dám bôi nhọ Chu Lâm Na liền không phục mà lập tức lên tiếng đáp trả.

"Mấy người nói cái gì mà chưa từng đàn qua, cô ta vốn chỉ đang giả bộ. Sau lưng đã âm thầm tập qua không biết bao nhiêu lần rồi nên hôm nay mới có thể đàn được cũng nên."

"Đúng vậy, chỉ là Lâm Na của chúng ta không phát huy hết thực lực của mình ra mà thôi."

Mấy nữ sinh ban âm nhạc dùng ánh mắt khinh thường mà trừng qua trừng lại. Nữ sinh tóc ngắn tên Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn tiểu học muội Chu Lâm Na mà nói.

"Tốc độ nhanh nhất của Chu Lâm Na là một giây đánh mười hai nốt nhạc, còn người ta lại là tốc độ một giây chơi những mười sáu nốt đấy, còn chưa đủ đánh bại cô ta hay sao. Hơn nữa, rõ ràng là vì tốc độ tay ở đoạn nhạc trước của Chu Lâm Na quá nhanh dẫn đến tiết tấu của ở đoạn nhạc sau có chút loạn, nhưng Mộ Vi Vi lại có thể từ đầu tới cuối duy trì cùng một tốc độ tay, tiết tấu cũng không hề bị thay đổi, thêm vào đó là mỗi một nốt nhạc đều được khống chế đến mức độ hoàn mỹ. Cô không hiểu gì thì bớt nói lại, đừng tự làm mình mất mặt nữa đi."

Nếu như công nhận trình độ lúc nãy của Chu Lâm Na là chuyên nghiệp thì Mộ Vi Vi phải đánh giá là trình độ bậc thầy rồi.

"Thiên Thiên, cô nói mấy lời nhảm nhí đó với bọn họ làm gì chứ, lát nữa xem xem Chu Lâm Na có thể tiếp chiêu được hay không là có thể phân định rồi." Kỷ Trình, nữ sinh tóc búi đứng bên cạnh Lạc Thiên Thiên không e dè mà nói.


Cố Vi Vi đàn xong, giáo viên âm nhạc liền cười tươi nói.

"Mộ Vi Vi, màn thể hiện của em… hình như không giống như chưa từng đàn qua bản nhạc này lần nào thì phải."

"Bình thường em luyện đàn đều không tập "Dã phong phi vũ". Cố Vi Vi khẽ mỉm cười.

Người dẫn chương trình sau khi chiêm ngưỡng màn diễn tấu của cô liền tò mò hỏi, "Bây giờ đến lượt em ra đề rồi, em chuẩn bị đàn bài gì vậy?"

Cố Vi Vi xoa bóp khớp ngón tay một chút rồi thần bí mỉm cười.

"Một bản nhạc mà em thường dùng để luyện tập."

Chu Lâm Na hít vào một hơi thật sâu, cố giữ tinh thần tập trung cao độ.

Cô không thể thua được, càng không thể thua trước mặt Mộ Vi Vi.

Nhưng sau khi thấy Cố Vi Vi bắt đầu đàn mấy nốt đầu tiên, trong đầu cô ta liền chỉ còn lại một mảng trống rỗng.

Không chỉ mình Chu Lâm Na, sắc mặt của giáo viên âm nhạc và phóng viên đang có mặt cũng lập tức thay đổi.

Bản nhạc mà Cố Vi Vi đàn không có tiết tấu nhanh cũng không thú vị như "Dã phong phi vũ", ngược lại chỉ là một trường đoạn, xen kẽ khá nhiều song âm mà bình thường sẽ rất hiếm gặp.

Chu Hiểu Cầm cảm thấy bản nhạc này chẳng hay chút nào, khinh bỉ hừ lạnh nói.


"Đàn cái bản nhạc gì vậy chứ, tôi còn chưa từng nghe qua bản nhạc này bao giờ. Vẫn là bản nhạc Lâm Na đàn nghe êm tai nhất."

"Đúng vậy, khó nghe chết đi được. Cô ta căn bản là bị loạn nhịp rồi."

Lạc Thiên Thiên liếc xéo mấy nữ sinh ban âm nhạc, cảm thấy ai nấy đều ngu ngốc như nhau nên cũng không thèm lên tiếng nói lý với bọn họ nữa.

Từng ánh nhìn chằm chằm dán lên những ngón tay đang lướt nhanh trên phím đàn của Cố Vi Vi, ai cũng không dám chớp mắt lấy một cái, chỉ sợ chớp mắt rồi sẽ bỏ qua mất một chi tiết nhỏ nào đó.

Nhưng tốc độ đàn của Cố Vi Vi cũng quá nhanh rồi, phương thức điều khiển ngón tay cũng giảo hoạt đến kỳ lạ.

Đoạn nhạc vừa nhẹ nhàng vừa thú vị như vậy mà chỉ ngắn ngủi bốn phút đã kết thúc rồi.

Cố Vi Vi đàn xong rồi, qua một lúc lâu mà Chu Lâm Na đang ngồi đối diện cô vẫn chưa bắt đầu, trên gương mặt đã trở nên trắng bệch còn mơ hồ có chút sụp đổ.

Thấy vậy Chu Hiểu Cầm và mấy học muội ủng hộ Chu Lâm Na bắt đầu cảm thấy lo lắng, "Sắc mặt của Lâm Na có vẻ không tốt cho lắm, có phải là bị bệnh rồi không?"


Kỷ Trình không hề kiêng dè mà công khai cười trên nỗi đau khổ của người khác, "Cô ta mà bị bệnh cái gì, cô ta bị Mộ Vi Vi dọa sợ tới ám ảnh rồi thì có."

"Mộ Vi Vi cũng quá điên cuồng rồi, trực tiếp đem bản "Quỷ hỏa" của Liszt ra thi đấu." Một nữ sinh khác chấn động nói.

Chu Hiểu Cầm nghe vậy liền không phục mà phản bác, "Không phải chỉ là Liszt thôi sao, trước đây Lâm Na cũng đã từng đàn qua bản "Chung" của Liszt rất tốt đấy thôi. Chẳng qua là cô ấy không dùng bản nhạc này để luyện tập mà thôi, lát nữa chắc chắn sẽ đàn được, mấy người cứ chờ mà xem."

"Có đợi thêm một năm nữa thì cô ta cũng không đàn nổi đâu." Lạc Thiên Thiên liếc sang Chu Lâm Na tay đã bắt đầu run run rồi lại tiếp tục nói.

"Đây chính là bản nhạc siêu việt mà huyễn kỹ cuồng ma Liszt dùng để luyện tập, là đỉnh Everest trong lĩnh vực nhạc phổ dùng để luyện tập piano đấy. Phải có kỹ năng diễn tấu cực cao siêu, sử dụng hết năm ngón tay ở mỗi bàn tay mới có thể đàn được. Đến cả nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp cũng không có mấy người dám dùng nó để khiêu chiến đâu. Chu Lâm Na chắc chắn không có bản lĩnh này."

"Đúng vậy, "Quỷ hỏa"mới là kỹ thuật chơi đàn đẹp mắt nhất."

"Ha ha, chẳng trách Mộ Vi Vi lại chưa từng đàn bản "Dã phong phi vũ" lần nào, còn chẳng phải là do đối với cô ấy, đó chỉ là trò trẻ con thôi hay sao, người ta chỉ luyện kỹ thuật siêu đẳng thôi, hiểu chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận