Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng
Sáng sớm ngày hôm sau…
Hôm nay tâm trạng của Lãnh Phong Thần vẫn như mọi ngày.
Sự lạnh lùng của anh tỏa ra đầy lạnh lẽo khiến mọi người đều run sợ
Anh bước xuống nhà với bộ quân phục thẳng tắp thân hình cao sừng sững, ánh mắt lạnh lùng, bộ quân trang trên người càng tăng thêm khí thế oai hùng của anh.
Trời sinh anh đã khí thế của bậc vương giả, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh như được điêu khắc, từng đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy tạo ra cảm giác áp lực cho người khác.
Anh vẫn như mọi khi không dùng bữa sáng mà đi đến quân khu luôn.
Từ khi vết thương lành lại Lãnh Phong Thần lại lao đầu vào công việc như một người máy, quên ăn, quên ngủ.
Những binh sĩ ở đây đã quá quen với một thiếu tướng luôn đi sớm về muộn như Lãnh Phong Thần.
“Cốc…cốc” Tiếng gõ cửa
Bên trong vọng ra giọng nói của Lãnh Phong Thần “Vào đi”
Khang Dụ mở cửa bước vào thông báo
“Thưa Thiếu Tướng tối nay ngài có một bữa tiệc cần phải tham dự”
“Hủy” Lãnh Phong Thần lạnh lùng nói
Từ trước đến nay những bữa tiệc nhỏ Lãnh Phong Thần không hề tham gia chỉ có vài bữa tiệc bắt buộc anh không thể vắng mặt nên mới phải tham gia
“Nhưng bữa tiệc này do chính phủ và thương nghiệp tổ chức và ngài là một trong những khách mời quan trọng nhất của bữa tiệc không thể vắng mặt được.”
“Được rồi! Chuẩn bị đi.
Tối nay tôi sẽ đi.”
…
Hàm Nhi vừa phẫu thuật xong thì Cố Tuấn Trạch gọi tới
Cố Tuấn Trạch “Hàm Nhi tối nay em rảnh không?”
“Có.
Bây giờ em cũng đang chuẩn bị về”
“Ờm! Tối nay có một bữa tiệc anh muốn em làm bạn tiệc đi cùng anh đến đó”
“Tiệc ư? Chắc không được rồi lỡ đi cùng anh rồi bị hiểu lầm thì phải làm sao? Với lại còn tiểu Thiên ở nhà một mình em không yên tâm.”
“Hàm Nhi! Anh với em coi nhau như bạn bè mà chẳng lẽ em không giúp anh được lần này sao? Tiểu Thiên thì anh đã gọi cho vú nuôi trông hộ em thêm mấy tiếng đồng hồ rồi, em không cần phải lo lắng.”
“Nhưng…thôi được rồi em đi cùng anh” Hàm Nhi suy nghĩ mãi rồi mới đồng ý làm bạn đồng hành với Cố Tuấn Trạch.
Dù sao anh cũng là người giúp đỡ cô rất nhiều, chỉ là một bữa tiệc cũng không sao hết.
“Vậy để anh đến đón em đi thử lễ phục”
“Được rồi!”
Hàm Nhi được Cố Tuấn Trạch chở đi thử lễ phục.
Hai người họ đến một cửa hàng bán trang phục nổi tiếng của Dior
Cố Tuấn Trạch gọi nhân viên gần đó lại
“Cô lấy cho cô ấy bộ lễ phục đẹp nhất của cửa hàng ra đây.”
Cô nhân viên lấy ra một bộ lễ phục màu trắng.
Đó là chiếc váy phiên bản giới hạn được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp, là một chiếc váy ôm sát cơ thể, thắt ở phần mông và xoè ở phần chân, mặc vào làm tôn lên đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Một điểm mà cô hơi e ngại khi mặc chiếc váy này đó là cổ áo xẻ sâu chữ V làm lộ ra da thịt vòng ngực của cô.
Phụ kiện đi kèm là chiếc vòng cổ làm bằng đá quý màu hồng ngọc có hình lá cỏ bốn lá của thương hiệu BvLgari nổi tiếng.
Mái tóc được uốn xoăn, tết nhẹ.
Nhìn cô như một nàng công chúa vừa thuần khiết lại vừa ma mị.
Sau khi thay trang phục và làm tóc, trang điểm xong, stylist lại mang ra một chiếc hộp giấy rất sang trọng đặt trước mặt cô, sau đó cô ấy mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót hiệu Dior màu trắng.
Một lúc sau Cố Tuấn Trạch thấy cô bước ra, nhìn cô diễm lệ, xinh đẹp như một đoá hồng rực rỡ.
Anh nhìn cô không chớp mắt, trong lòng luôn thầm khen Hàm Nhi là cô gái đẹp nhất trong lòng anh.
Hàm Nhi mang vẻ đẹp ngây thơ lại có chút ma mị khiến cho người đối diện luôn thu hút mọi ánh nhìn từ cô.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cửa hàng đi đến bữa tiệc.
Hôm nay là bữa tiệc năm năm mới có một, là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu và chính phủ tổ chức, nhằm muốn thúc đẩy mối quan hệ phát triển của cả hai lĩnh vực.
Chỉ những gia đình danh gia vọng tộc nổi tiếng mới bước chân vào được bữa tiệc này.
Vào được đây lại có nhiều "mối quan hệ" rộng trong xã hội nên bữa tiệc này cũng có rất nhiều gương mặt "tai to mặt lớn" trong giới kinh doanh.
Chiếc xe sang trọng của Cố Tuấn Trạch dừng lại trước đại sảnh được trải thảm đỏ, cô khoác tay anh đi vào với sự chú ý của bao nhiêu ánh đèn flash và cặp mắt của những người tham dự tiệc ngày hôm nay.
Hàm Nhi không quen xuất hiện trước mặt của nhiều người như vậy, khi vào trong đại sảnh hai người lại càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nữ thì xinh đẹp động lòng người cô gái dịu dàng như công chúa lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng của cô hơi mỉm cười.
Chiếc váy dạ hội vừa vặn với dáng người càng toát lên sự dịu dàng của cô, làn da mịn màng như khối mỡ đông càng khiến người khác phải say đắm.
Cô thật sự không quen với những bữa tiệc như vậy thật sự không biết nên làm gì.
Một bàn tay to đầy mạnh mẽ đưa ra để Hàm Nhi khoác vào và bàn tay anh nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của cô “Đừng lo! Em chỉ cần đứng cạnh anh và mỉm cười là được”
Cố Tuấn Trạch với vóc người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn đã bị sự yêu kiều của Hàm Nhi “đánh bại”, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô.
Hàm Nhi mặc dù không quen nhưng cô vẫn tỏ ra rất quý phái.
Không chút bỡ ngỡ nào mà mỉm cười gật đầu với Cố Tuấn Trạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...