Act 1.
Buổi tối, trong căn phòng ngủ ấm áp, Ninh Thiếu Tường nằm giữa hai vợ chồng Trì Ngưng.
Từ khi trở về từ Địch gia, cậu bé không hề nói năng gì, có lẽ là đã chịu đả kích rất lớn.
Trì Ngưng vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé, dịu dàng nói: "Thiếu Tường, trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, miệng mọc trên người bọn họ, chúng ta không thể quản nổi.
Đối với những lời như vậy, con đừng để trong lòng.
Con là con của ba mẹ, ba mẹ không thương con thì còn thương ai...!Con không được buồn nữa nha!"
Ninh Thiếu Tường vùi mặt vào gối, một lát sau, cậu bé mới ngửa mặt lên nhìn Trì Ngưng, ánh mắt ủy khuất, ấm ức, "Có thật không ạ?"
"Thật chứ, mẹ không nói dối Thiếu Tường."
Ninh Diệp lật người, hắn điềm tĩnh vỗ vỗ lưng cậu bé, "Ngủ đi con trai!"
Rốt cuộc Ninh Thiếu Tường đã mỉm cười, mặc dù nụ cười không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến Trì Ngưng yên tâm phần nào.
Nếu cậu bé có mệnh hệ gì thì một người làm mẹ như cô thật có lỗi...
Trì Ngưng in lên trán cậu bé một nụ hôn chúc ngủ ngon, Ninh Diệp nắm lấy tay cô, nhẹ gật đầu.
Ánh trăng bàng bạc hòa lẫn với ánh đèn ngủ màu vàng, phản chiếu bóng dáng của một gia đình.
Act 2.
Ninh Diệp đã đi công tác một tháng rồi, nghe nói chi nhánh bên New York của hắn xảy ra vấn đề đột xuất.
Trì Ngưng có chút hối hận khi lần cuối không cho Ninh Diệp ngủ cùng, báo hại cô bây giờ đêm nào cũng phải chịu đựng cảnh tượng chăn đơn gối chiếc, âm thầm nhớ nhung ai đó.
Từ ngày cô làm nữ chủ nhân Ninh gia, Ninh Diệp không bao giờ đưa cô theo bên mình nữa, bởi hắn sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy, cuộc sống của cô hết sức buồn tẻ và nhạt nhẽo.
Sáng sớm, Trì Ngưng ngồi trong phòng quan sát sự biến động của thị trường chứng khoán.
Dẫu gì cũng từng là cao thủ vang danh một thời, cho nên lâu lâu cô lại cảm thấy ngứa tay.
Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy chứ cô chẳng dám làm bừa, trừ phi là chán sống! Ninh Diệp mà biết còn không lóc da xẻ thịt cô chắc? Hắn đã nghiêm cấm cô tuyệt đối không được động vào những thứ này...
Màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện một cửa sổ liên lạc, Trì Ngưng mừng rỡ nhấn nút nghe.
"Diệp!"
Ninh Diệp nhếch miệng cười, hắn bình thản mở miệng: "Nhớ anh không?"
Trì Ngưng đảo đảo đôi mắt đen láy, cô chống cằm, bâng quơ nói: "Không nhớ."
Lời vừa ra, sắc mặt Ninh Diệp liền đen lại, trong mắt hắn tỏa ra một luồng nộ khí.
Người đàn ông hơi cúi về phía trước, cứ thế, gương mặt điển trai phút chốc được phóng đại, đập thẳng vào mắt cô.
Sống mũi cao vút cùng với bờ môi quyến rũ của hắn khiến trái tim Trì Ngưng bất giác nhảy lên thình thịch, cô len lén nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng lảng tránh ánh mắt hắn.
Ninh Diệp cất giọng thâm trầm, nhíu nhíu đôi lông mày lưỡi mác, "Em nói lại lần nữa?!"
Trì Ngưng không kiềm được nổi da gà, cô nhanh trí hôn chụt vào đôi môi của hắn trên màn hình, cười điềm đạm đáng yêu: "Nhớ, tất nhiên là nhớ.
Anh còn không mau về, người ta cô đơn chết mất!"
Nói rồi, cô ôm tim làm bộ đáng thương, hàng mi dài rung động như cánh bướm.
Ninh Diệp thích thú nhìn cô chằm chằm, hắn gõ nhịp lên mặt bàn, hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Lúc nãy em muốn trêu anh?"
Trì Ngưng nhướn mày một cách thách thức, "Sao nào, có giỏi thì anh hãy trừng phạt em đi!"
Ninh Diệp nở nụ cười lạnh gáy, hắn nhàn nhã nâng tách cà phê lên, chậm rãi thốt từng lời: "Em đợi đấy, lúc đó đừng có cầu xin anh."
Trì Ngưng lè lưỡi, điệu bộ này quả thực khiến Ninh Diệp tức sôi máu.
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, nét cười trên môi càng thêm sâu.
"Không nói nữa, em đi chơi với con trai đây!"
Trì Ngưng không để hắn phản ứng, cô gập máy tính lại, thư thái đi ra ngoài.
Đối diện với màn hình tối đen, mặt mũi Ninh Diệp hằm hằm, trông vô cùng đáng sợ.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói vào bộ đàm: "Đường Tiêu, sắp xếp thời gian sớm nhất trở về Sicily."
Theo lịch thì còn khoảng 10 ngày nữa hắn mới trở về, nhưng nếu như cô đã nóng lòng muốn được trừng phạt đến thế, hắn sẽ chiều cô vậy...
Trì Ngưng vừa bước vào phòng huấn luyện thì đã bắt gặp một màn rượt đuổi thú vị giữa Ninh Thiếu Tường và Hàn Thiết.
Thấy cô, Hàn Thiết như thấy cứu tinh, hắn vui mừng nói to: "Chủ mẫu, thiếu gia muốn học võ, tôi phải làm sao bây giờ?"
Trì Ngưng thoáng sửng sốt, cô vẫy tay gọi Thiếu Tường lại.
Cậu bé nhìn qua Hàn Thiết, ngoan ngoãn tiến về phía cô.
"Tại sao con lại muốn học võ?" Trì Ngưng giơ tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán cậu bé.
Ninh Thiếu Tường nhìn cô bằng ánh mắt long lanh, đoạn dụi dụi đầu vào người cô, "Con muốn bảo vệ mẹ, bảo vệ ba, bảo vệ những người con yêu thương."
Nghe vậy, Trì Ngưng cảm động suýt khóc, "Thiếu Tường của mẹ đã biết suy nghĩ cho người khác rồi..."
Cô thơm lên má cậu bé, quay sang nói với Hàn Thiết: "Anh dạy Thiếu Tường đi, tôi cũng sẽ học cùng."
Hàn Thiết gật gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đã lâu Trì Ngưng mới luyện tập lại, tuy nhiên sức lực cùng với độ dẻo dai của cô vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Trì Ngưng giơ cao chân đá một cước khiến Hàn Thiết chật vật ngã xuống sàn.
Ninh Thiếu Tường hưng phấn vỗ tay rào rào, ánh mắt cậu bé mang theo sự ngưỡng mộ, "Mẹ Tiểu Ngưng thật là lợi hại!"
Trì Ngưng nháy mắt với cậu bé, cô nhỏ giọng cảm ơn Hàn Thiết.
Thực ra, trước đó cô đã thương lượng với hắn, bảo hắn nhượng bộ để cho cô thắng một lần, ít ra như vậy cô còn có chút mặt mũi với con trai.
Nếu không, hiện tại người nằm dưới sàn chắc chắn chính là cô...
Trì Ngưng ngồi xuống trước mặt Ninh Thiếu Tường, cô chỉnh lại trang phục cho cậu bé, nói: "Một ngày nào đó bảo bối của mẹ cũng sẽ trở thành người đàn ông lợi hại!"
Chựng lại một lát, cô bỗng hỏi: "Sau này con muốn làm nghề gì?"
Cậu bé chớp chớp đôi mắt sáng ngời, mở miệng cười toe toét: "Quân nhân ạ!"
Trong mắt Trì Ngưng lộ ra tia kinh ngạc, cô không ngờ con trai mình lại có ý chí lớn như vậy.
Nhưng...!ba của nó là mafia, làm sao có thể trở thành quân nhân?!
Trì Ngưng lắc đầu thôi không nghĩ nữa, chuyện sau này thì để sau này hẵng tính, suy cho cùng vẫn còn nhiều thời gian.
"Vậy mẹ chúc con thành công!"
Sắc mặt Ninh Thiếu Tường thẹn thùng, thâm tâm tràn ngập phấn khích.
Một ngày trời mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Trì Ngưng ôm Thiếu Tường ngủ say sưa trên giường, bất chợt, một bàn tay to lớn gỡ cậu bé ra khỏi lòng cô rồi bế lên, chuyển sang một phòng khác.
Ninh Diệp đắp lại chăn cho con trai, xong xuôi, hắn quay về phòng tắm rửa, ghé vào tai cô thì thào, "Anh về rồi."
Trì Ngưng bị một luồng gió lạnh thổi tới, cô rụt cổ, cánh tay sờ soạng muốn ôm Ninh Thiếu Tường.
Thế nhưng, thứ mà cô va phải lại cứng cứng, nóng nóng, hoàn toàn không phải cảm giác mềm mại quen thuộc...
Hai hàng mày hơi nhíu lại, Trì Ngưng gắng gượng hé mí mắt nặng trịch ra, lúc này mới phát hiện bàn tay mình đang đặt trên cơ bụng của một người đàn ông.
Cơ bụng?
Đàn ông?
Trì Ngưng giật thót ngồi bật dậy, đầu óc đã tỉnh táo hẳn, cánh môi cô run run.
Không đợi cô mở miệng, Ninh Diệp đã tùy tiện ngả người ra giường, khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn trong đêm tối, hắn cất giọng trầm khàn, "Là anh!"
Trì Ngưng thở phào ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Cô lầm bầm: "Anh làm em hết hồn, còn tưởng có người lạ vào nhà..."
Ninh Diệp nhếch miệng cười, "Đây là Ninh gia, em nghĩ ai dám vào, hửm?"
Trì Ngưng bĩu môi bò đến trước mặt hắn, cô sà vào vòng tay của người đàn ông.
"Anh về sớm vậy?"
"Có người đang đợi trừng phạt."
Nụ cười trên môi Trì Ngưng cứng đờ, cô ho khẽ hai tiếng, cố ý dời chủ đề, "Anh đem Thiếu Tường đi đâu rồi?"
"Em yên tâm, đêm nay chỉ thuộc về anh và em!" Ninh Diệp nhanh như chớp lật người đè cô lại, hắn cúi đầu hít hà mùi hương thơm mát trên người cô, âm giọng mang theo chút gợi cảm.
"Anh đấy..." Hư hỏng.
Trì Ngưng cắn má hắn một cái, Ninh Diệp không để ý, trực tiếp nâng mặt cô lên hôn ngấu nghiến.
Lửa tình đã châm, Ninh Diệp kê một chiếc gối mỏng vào lưng cô, đôi môi ấm nóng vẫn không ngừng vẽ vời lên thân thể mĩ miều.
"Tiểu Ngưng..."
Ninh Diệp gọi tên cô như một lời báo hiệu, hắn khẽ vuốt ve từng tấc da thịt trắng mịn, gác chân cô lên vai mình, cơ bắp căng cứng sau đó từ từ tiến vào.
Trì Ngưng run rẩy một trận, cô bám lấy mái tóc ngắn của hắn, ánh mắt mơ màng phủ một tầng sương mỏng.
"Diệp..."
Ngoài trời mưa tí tách rơi, trên giường là một bức tranh cực kì kích tình và nóng bỏng, hai thân thể quấn lấy nhau không một kẽ hở...
"Vợ à, anh muốn sủng em cả đời!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...