“Vi Lan...
anh bây giờ đã không biết nên làm như thế nào rồi...
anh...
lúc đầu anh thực sự rất có lỗi với em..."
Nói đến phần sau, giọng nói của Giản Triết ở trong điện thoại đã khóc không thành tiếng, Mộ Vi Lan đơ ra vài giây, thì nghe thấy đầu bên kia của anh có tiếng gió rất to, bèn chau mày hỏi: “Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ngồi bên hồ San.”
Tên Giản Triết này, chắc sẽ không thực sự nghĩ không thông mà nhảy hồ tự sát đấy chứ?
Tuy Mộ Vi Lan và anh đã đi tới đoạn kết, nhưng không có nghĩa sẽ thực sự thấy chết mà không cứu.
Lúc đầu cô quả thực là hận Giản Triết, nhưng đáng hận hơn là mẹ con Thẩm thị, lần trước cô làm ầm ĩ ở đám cưới của Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu, bây giờ đám cưới của Giản Triết và Thẩm Uyển Yêu thất bại, nhà họ Giản sa sút thành như này, món nợ với Giản Triết, cũng coi như là thanh toán xong, bây giờ cô vốn dĩ không có hận thù gì với Giản Triết.
"Vi Lan.
bây giờ anh thực sự rất muốn chết...
Nếu như lúc đầu anh không phải bị quỷ ám, thì bây giờ hai chúng ta sẽ không biến thành bộ dạng như thế này, nhà họ Giản có lẽ cũng sẽ không rơi vào bước đường này...
Anh xin lỗi...
Vi Lan, anh thực sự có lỗi với em."
"Anh đừng kích động, nếu như anh chết, thì người nhà của anh phải làm thế nài?"
“Nhà họ Giản phá sản, anh đã trắng tay rồi.."
Lời của Giản Triết, đột nhiên dừng lại, điện thoại cũng bị kết thúc, vào lúc Mộ Vi Lan gọi lại, điện thoại đã hoàn toàn mất tín hiệu.
Trong lòng Mộ Vi Lan bỗng trở nên căng thẳng, Giản Triết chắc sẽ không nhảy xuống hồ tự sát rồi đấy chứ?!
Đúng lúc đến giờ tan làm, cô thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
Xuống thang máy, ra khỏi toà nhà Phó thị, trước mặt chạm phải xe của Phó Hàn Tranh đi từ dưới hầm để xe lên.
Chiếc Spyker màu đen dừng sừng sững trước mặt cô, cản trở đường đi của cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Phó Hàn Tranh bên trong lạnh lùng nói, “Lên xe.”
Bọn họ vẫn đang trong cuộc cãi nhau, hơn nữa cô còn phải đi đến chỗ Giản Triết, nếu như bị Phó Hàn Tranh biết, thì người đàn ông này e là sẽ không để cô đi, Mộ Vi Lan thẳng thắn từ chối, “Tôi còn có việc khác, tôi sẽ tự gọi xe đi."
Mộ Vi Lan nghĩ mạng người là quan trọng nhất, liền vội vàng lên một chiếc taxi đỗ bên đường.
"Bác tài, đến hồ San!”
Trong chiếc xe Spyker màu đen, Lục Trạm đang ngồi ở ghế phụ lái, ngón tay giơ lên gẩy cái gọng kính vàng ở trên sống mũi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang vội vã rời đi của Mộ Vi Lan, mỉa mai nói: "Chú sư tử nhỏ bé này nhà cậu, chắc không phải là vội vàng đi gặp người đàn ông nào đó đâu chứ? Chẳng thèm quan tâm đến cậu, hiếm thấy tổng giám đốc Phó của chúng ta cũng có lúc bị phũ phàng như thế đấy."
Lục Trạm đang nhất thời chêu ghẹo, thì đôi môi mỏng của người đàn ông bỗng thốt lên hai chữ, “Xuống xe."
"Ha?"
Lục Trạm quay đầu nhìn Phó Hàn Tranh, “Lão Phó, không phải chứ, bây giờ cậu đến cả đùa cũng không biết rồi sao?"
Phó Hàn Tranh vẻ mặt lạnh lùng, không hề có chút dáng vẻ tiếp lời, Lục Trạm đành phải bất lức bước xuống xe.
Vừa xuống xe, chiếc Spyker màu đen liền nhả khói vào mặt anh.
Lục Trạm nhổ ra một bãi nước miếng, “Hừ! Kỷ Thâm Tước bây giờ là vợ quản tiền thì cũng bỏ đi, đến cả Phó Hàn Tranh cũng giống như là bị nguyền rủa vậy!"
Vào lúc Mộ Lan Vi đi đến hồ San, phát hiện Giản Triết vẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài ở bên hồ, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi đến đó, chau mày trách mắng anh, “Giản Triết anh có phải bị điên rồi không! Nếu như anh thực sự muốn chết, thì còn gọi điện thoại cho tôi làm gì! Cứ trực tiếp úp lồng ngực vào trong hồ là được rồi! Chưa từng thấy người nào trước khi muốn tự sát vẫn còn nhiều lời như vậy đấy!"
Giản Triết vừa nhìn thấy cô, liền kích động đứng dậy ôm lấy cô, “Vi Lan, thực ra em vẫn còn quan tâm anh đúng không? Nếu như em không quan tâm anh, thì sẽ không gấp gáp chạy tới đây, lo lắng anh sẽ nghĩ không thông mà tự sát! Vi Lan, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?"
Giản Triết kích động quá mức, ôm Mộ Vi Lan rất chặt, Mộ Vi Lan nhất thời bị doạ, chìa tay dùng lực đẩy anh, "Anh bị làm sao thế! Tôi chỉ là không muốn mình là người cuối cùng nhận điện thoại của anh trước khi anh chết! Nếu như bên cảnh sát điều tra ra thì tôi sẽ trở thành người hiềm nghi số một đấy!"
Chắc là Giản Triết bị Thẩm Uyển Yêu làm cho ngu ngốc rồi, còn muốn bắt đầu lại từ đầu với cô?
"Vi Lan, anh biết em chỉ là cứng miệng, thực ra trong lòng vẫn rất quan tâm anh đúng không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé được không? Anh phát hiện, hoá ra người mà anh thực sự yêu, chỉ có em..."
Mộ Vi Lan sởn cả gai ốc, giơ tay lấy sức đẩy anh ra, Giản Triết không hề phòng bị, cả người bỗng nhiên bị rơi vào trong hồ ở phía sau!
"A~!"
"Bich~!"
Hai âm thanh, vang vọng trên mặt hồ.
Một âm thanh là Giản Triết kêu gào, một âm thanh là Giản triết rơi xuống nước.
Mộ Vi Lan đơ người ra ba giây.
Cô, cô đẩy Giản Triết xuống hồ rồi!
Giản Triết ở trong hồ, liều mạng vùng vẫy, "A-! Vi Lan...
khụ khu..
cứu anh...
khụ khu...
anh không biết nước..
a..."
Đáng chết! Giản Triết là một tên bịp bợm!
Mộ Vi Lan vội vàng bỏ túi xách ở trên người xuống, trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Bên cạnh cây liễu cách đó không xa, một cái đầu đen thò ra, đem toàn bộ sự việc diễn ra chụp vào trong ống kính.
Đợi Mộ Vi Lan kéo Giản Triết lên, Giản Triết đã bị sặc nước đến mức ngất xỉu.
Mộ Vi Lan hai tay ấn chặt xuống lồng ngực của anh, “Này! Tỉnh lại đi! Giản Triết! Tỉnh lại đi!”
Trời, nếu như Giản Triết cứ như vậy mà chết đi, thì cô sẽ trở thành hung thủ giết người sao?
Cô dùng hết sức lực để ấn xuống lồng ngực của Giản Triết, Giản Triết mới nhổ hết nước bị sặc ở trong bụng ra!
"Khụ khu...
khụ khụ.."
.