Đến tối, Phó Hàn Tranh ngồi trong phòng sách xử lý các công việc bị dồn lại trong nhiều ngày qua, Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu trông bé Diêm Đậu trong phòng em bé.
Mộ Vi Lan bế bé Diêm Đậu, ánh mắt chan chứa dịu dàng nhìn cậu con trai bé bỏng: “Mới có mấy ngày không gặp thôi, em trai đã nặng thêm không ít rồi”
“Em trai ăn khỏe lắm, uống sữa còn nhiều hơn cả con”
Mộ Vi Lan cười nói:”Em còn nhỏ, chỉ uống được sữa thôi, tất nhiên là sẽ uống sữa nhiều hơn con rồi”
Tiểu Đường Đậu nghiêng đầu qua, tay cầm chiếc trống lắc con dụ bé Diêm Đậu: “Em trai em coi cái này là gì nè? Em có thích không nè?”
Bé Diêm Đậu không hề chớp mắt, gương mặt vô cùng thờ ơ, dường như chẳng có chút hứng thú nào với con trống lắc kia vậy.
“Em trai lạnh nhạt ghê.”
“Coi bộ tính cách này là di truyền của ba con rồi”
Mộ Vi Lan bế lâu hơi mỏi tay, đặt bé Diêm Đậu không khóc không kêu về giường ngủ.
Lúc này Tiểu Đường Đậu mới hỏi: “Sao mẹ với ba sao lại trốn đi vậy? Con vừa mở mắt đã không thấy ba mẹ đâu rồi, con gọi điện thoại ba mẹ cũng không nhấc máy, con còn tưởng ba mẹ không cần con với em trai nữa”
“Sao ba với mẹ lại không cần hai con chứ? Chỉ là ba mẹ nghĩ, nếu mà ba mẹ nói cho con biết, chắc chắn là con sẽ lăn lộn khóc lóc không cho ba mẹ đi, nên dẫn lòng không nói cho con biết, dù sao thì đi có mấy ngày thôi ba mẹ lại về rồi”
“Nói dối, rõ ràng là đi bao nhiêu ngày liền”
Mộ Vi Lan nhìn Tiểu Đường Đậu dịu dàng, bế cô bé vào.
lòng: “Thế Đường Đậu có nhớ mẹ không?”
“Hứ, không thèm nhớ.”
“Thật á?
“Nhưng mà mẹ nhớ Đường Đậu lắm nha, thơm mẹ một cái được không?” Tiểu Đường Đậu làm điệu, khoanh tay nói: “nể tình mẹ nhớ con như thế, con thơm mẹ một cái nha”
Cô bé thơm một cái thật sâu lên má Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Là cũng không nhịn được thơm lên má cô bé một cái: “Vẫn là Đường Đậu của mẹ yêu nhất”
Tiểu Đường Đậu ngồi trong lòng Mộ Vi Lan, nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, bèn quay mặt qua, nhìn ra cửa sổ.
“Mẹ ơi, ngoài kia lại mưa rồi.
Ngày mai con không đi học có được không?”
Mộ Vi Lan phì cười: “Làm gì có ai không đi học vì thời tiết không tốt bao giờ?”
Cô vừa dứt lời thì ngoài sân loáng một vệt sáng, chiếu vào.
cửa sổ, làm chói mắt Mộ Vi Lan.
“Kỳ lạ, muộn thế này còn có ai tới nhà mình nữa?”
Mộ Vi lan bước tới bên cửa sổ, chỉ thấy được loáng thoáng, có một chiếc xe đang dừng bên ngoài cổng, trên xe có một người đàn ông khá là cao, trông hơi quen… dường như là… Kỳ Ngạn Lễ?
Tiểu Đường Đậu cũng đi theo đến bên cửa sổ: “Mẹ ơi, ai thế?” "Sĩ diện của Phó tổng vớt xuống đất rồi kia, mau nhặt lên đi "Ah ah ah an, ông Phó chụp ảnh bà Phó đẹp quá đi, quả nhiên người yêu bạn sẽ là người chụp ảnh cho bạn đẹp nhất mà, đâu nha ban trai của tôi lúc nào cũng chụp tôi vừa lùn, vừa mập, lại còn xấu nữa chứ "Tôi cũng muốn có một người chồng như ông Phó đây, vừa đẹp trai lại vừa có thể chụp ả! Nhìn mà muốn phát cuồng chết được.
"Bà Phó có năm phút để đến trang bình luận, yêu thương cún nhỏ của mình”
Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua những dòng bình luận thủ vị, mặc dù tối nay định sắn là một đêm là lạnh nhạt rồi, nhưng tâm trạng cũng khá tốt, anh chọn lấy một dòng bình luận được.
Mộ Vi Lan có chút nghi hoặc, muộn thế này rồi, Kỳ Ngạn Lễ tìm đến nhà họ Phó tìm Phó Hàn Tranh để làm gì cơ chứ?
Dưới nhà, ở ngoài cổng.
Trong đêm đen, trời mưa như trút nước, nhưng Kỳ Ngạn Lễ không hề che ô, cứ vậy mà đứng ngoài cửa, khiến người ta nhìn rõ vẻ hắt hiu, tất cả nhuệ khí trong người anh ta dường như bị cơn mưa xối xả kia đập nát, chỉ bỏ lại một con người buồn bã tiều tụy.
Phó Hàn Tranh dựng một chiếc ô đen từ trong tòa biệt thự đi ra, trước khi đi tới cánh cổng sắt, anh hơi nhướng mày.
Bộ dạng thất hồn lạc phách này của Kỳ Ngạn Lễ, trừ hôm nay ra, anh chỉ được thấy một lần, chính là ngày mà Kiều Tang mất.
Nước mưa trôi dọc theo cánh tay mà rớt xuống, giọng nói của Kỳ Ngạn Lễ chứa đầy sợ hãi và kinh hoàng: “Kiều Tang có tới đây tìm anh hay không?”
“Không, tôi với cô ấy vốn là không có quan hệ gì, cô ấy làm sao?”
Giọng Kỳ Ngạn Lễ run run: “Kiều Tang mất tích rồi, tôi tìm hết cả Bắc Thành này cũng không thấy cô ấy, tôi còn nghĩ trước khi cô ấy rời khỏi đây sẽ tới tìm anh… cho nên…”
Phó Hàn Tranh nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt hơi trâm xuống, suy nghĩ vài giây, bèn quyết định nói ra: “Ngạn Lễ, Kiều Tang mà hiện tại cậu đang gặp, vốn dĩ không phải là Kiều Tang, cậu nên tỉnh táo một chút”
Kỳ Ngạn Lễ gào lên trong mưa lớn: “Là cô ấy, chính là Kiểu Tang, cô ấy chính là Kiều Tang”
“Tôi đã điều tra rồi, cô ấy là em gái của Kiều Tang, Kiều Lạc?
“Không, cô ấy chính là Kiều Tang, trên thế giới này sẽ không có người nào có thể giống Kiều Tang y đúc đến vậy, không có đâu… cô ấy chính là Kiều Tang”
Phó Hàn Tranh bình tĩnh ngắt dòng suy nghĩ của anh ta, nói từng từ một: “Kiều Tang mất lâu rồi, người sau này xuất hiện là Kiều Lạc”
“Bụp”
Kỳ Ngạn Lễ vung nắm đấm đấm thật mạnh vào mặt Phó Hàn Tranh, đôi mắt đỏ thâm nhìn anh: “Là cô ấy, tôi nói là cô ấy, chắc chắn chính là là cô ấy”
Phó Hàn Tranh nếm vị thấy máu tươi, cũng không đánh lại, chỉ nhìn Kỳ Ngạn Lễ quay người sải bước về trong xe.
Mộ Vi Lan đứng dựa vào cửa sổ chú ý đến tất cả mọi chuyện diễn ra ngoài kia, cũng tất nhiên đã nhìn thấy cảnh Kỳ Ngạn Lễ đấm Phó Hàn Tranh.
Tiểu Đường Đậu chớp mắt, hiếu kỳ hỏi cô: “Ba bị người ta đánh ấy vậy mà không đáp trả, ông chú kia rất lợi hại phải không? Lợi hại đến mức ba không dám đánh lại sao?”
Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!*!!
Mộ Vi Lan: Con gái ngoan, không phải chuyện con nên quan tâm lúc này là chuyện ba con bị thương hay sao?
“Ba con không muốn sử dụng bạo lực, đánh người không giải quyết được vấn đề, cho nên con cũng không được bắt chước vậy, nghe chưa?”
Tiểu Đường Đậu gật đầu: “Đánh người không thắng được, vẫn là nên chạy nhanh một chút mới gọi là thông minh”
Mộ Vi Lan: “..”
Đợi đến khi Phó Hàn Tranh vào trong nhà, Mộ vi Lan nhìn miệng anh bị đánh tới chảy máu, cau mày làu bàu: “Kỳ Ngạn Lễ là loại người gì chứ, nói chuyện đàng hoàng không phải tốt rồi sao? Sao cứ nhất nhất phải đánh người.”
Mộ Vi Lan cầm tờ giấy lau vết máu đi giúp anh: “không được, em phải lấy cái băng ra, không ngày mai xanh xanh tím tím lên thì không ổn lắm”
Khi Mộ Vi Lan mang túi đá trở về, Phó Hàn Tranh đang ngồi trên sô pha nói nói chuyện điện thoại cùng Từ Côn.
“Cử người đi tìm Kiều Tang.
Nếu có tin tức gì, báo cho tôi ngay lập tức.”
Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan ngồi xuống, cầm túi nước đá xoa xoa cho anh, nói: “Anh ta đánh anh, anh còn phải tìm người cho anh ta? Mà khoan, Kiều Tang mất tích rồi?”
Phó Hàn Tranh nhàn nhạt “Hừ” một tiếng nói: “Kiều Tang này không phải Kiều Tang”
Mày Mộ Vi Lan nhíu càng cặt: “Ý anh là sao cơ?”
“Cô ta là em gái của Kiều Tang, Kiều Lạc.
Cô ta có lẽ quay trở lại đây để trả thù.
Trước đây anh bị tai nạn ô tô rơi xuống biển, là do cô ta cho người cắt dây dẫn xăng xe của anh, lại dụ anh lên Châu Sơn, mới khiến cho anh bị tai nạn.
“Sao chưa bao giờ anh nói với em chuyện này?”
“Vì đây là chuyện mà anh nợ Kiều Tang, cái mạng này, cũng coi như đã trả lại nợ cho cô ấy rồi”
Mộ Vi Lan ném túi đá đang cầm vào tay anh: “Phó Hàn Tranh, sau này em không cho phép anh làm chuyện như thế này nữa.
Anh có biết tới lúc đó em với Tiểu Đường Đậu đã sợ hãi và bất lực đến thế nào không, chúng em tổ chức tang lễ cho anh xong, những ngày đầu thất, em thắp nến ở trong phòng, muốn đợi anh trở về, thế là đốt cháy luôn cả rèm cửa Sổ… em… “
Cho dù bây giờ nghĩ lại, Mộ Vi Lan vẫn nhớ như in cái cảm giác u uất đến tột cùng ngày đó.
Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi Lan, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, và anh sẽ không để em có cơ hội trải qua cảm giác bất lực như vậy nữa”
“Tốt nhất là anh nói được làm được”
Mộ Vi Lan giơ tay vỗ mạnh bả vai anh, đôi mắt viền đỏ nhìn anh: “Mà này, Kỳ Ngạn Lễ không biết Kiều Tang hiện tại là giả hay sao?”
“Trên đời này anh ta là người hiểu rõ Kiều Tang nhất, ngay cả anh cũng phát hiện ra rồi, làm sao anh ta lại không có chút nghi ngờ nào cơ chứ”
Mộ Vi Lan trợn mắt kinh ngạc: “Vậy là… Kỳ Ngạn Lễ vẫn luôn tự lừa dối chính mình?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...