**********
Trong quán ăn sáng ven đường.
Diệp Hi và Tiểu Đường Đậu gọi một bản đồ ăn, có đủ các loại, tào phớ, sữa đậu nành, quầy nóng, bánh xèo, bánh bao....trông vô cùng ngon miệng.
Những món ăn này tương đối xa lạ với Tiểu Đường Đậu, vì cô bé không hay ăn, cô bé chỉ vào bát pho và nói: “Mẹ nuôi, Mộ Mộ cũng rất thích ăn cái này, nhưng con chưa từng ăn nó!"
Lần trước, Mộ Mộ ăn hết sạch tào phớ, không để cô bé được nếm thử.
Diệp Hi múc một thìa đưa lên miệng cô bé: “Con ăn thử đi."
Tiểu Đường Đậu há miệng ăn một miếng, Diệp Hi mim cười hỏi: "Ngon không?"
Cô bé cười tít mắt, gật đầu nói: “Ngon!"
Hai người đang ăn thì có một người đàn ông cao lớn bước vào quán ăn sáng, Tiểu Đường Đậu đang cảm thanh quẩy nóng ăn ngon lành, khi nhìn thấy Tổng Yến Trám bước vào, cô bé vui vẻ gọi: "Bác
Diệp Hi sửng sở, ngẩng đầu lên nhìn: “Sao anh lại tới đây?"
Phó Hàn Tranh đã đến rồi, đang ở trong phòng mổ với Tiểu Lan.
Anh không yên tâm em với Tiểu Đường Đậu."
Diệp Hi cười tùm tim: “Anh lo lắng cho em với Tiểu Đường Đậu, hay là sợ em bỏ lại Tiểu Đường Đậu một mình rồi chạy mất?"
Tổng Yến Trầm khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì, anh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Đường Đậu
Tiểu Đường Đậu cầm thanh quẩy nóng lên và hỏi: “Bác, bác có muốn ăn sáng không?"
Diệp Hi cố tình nói: "Đường Đậu, bác của con ăn rất sang chảnh, không ăn quen những thứ này đâu, con đừng gượng ép bác ấy."
Tổng Yến Trầm mím môi, nhìn Diệp Hi rồi nói: "Ai nói anh không ăn quen những thứ này? Đường Đậu, bác ăn cùng với cháu.
Tiểu Đường Đậu lại lấy một thanh quầy nóng đưa cho Tổng Yán Trầm: “Bắc, thành quây này rất giòn, ngon làm
Tổng Yến Trăm “lơ” một tiếng, anh không án quen với những thứ dầu mỡ này, nhưng vẫn cố gắng ăn vài miếng.
Diệp Hi liếc nhìn anh: “Cũng không ai ép anh ăn."
Cô còn không biết rõ sao? Anh chỉ là muốn lại gần có hơn mà thôi,
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Mộ Vi Lan đã ngủ rất lâu, cả người như bị một chiếc xe tải chạy qua, tay chân giống như không còn là của mình nữa.
Cô rất buồn ngủ, rất mệt, rất đau, toàn thế ê ẩm, không còn chút sức lực.
Cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, một khuôn mặt anh tuấn đầy lo lắng hiện ra trước mặt cô.
“Tỉnh rồi à? Em không thoải mái ở đâu? Anh đi gọi bác sĩ.
Phó Hàn Tranh nói xong liền sải bước chuẩn bị đi tìm bác sĩ.
“Phó Hàn Tranh
Mộ Vị Lan yếu ớt gọi anh lại Phó Hàn Tranh quay lại bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô: “Ủm, anh ở đây
Hai mắt Mộ Vị Lan đỏ hoe, không biết là do lúc sinh con khóc vì đau, hay là do tủi thân.
Cô mím môi nhìn anh, ánh mắt đầy ấm ức.
Phó Hàn Tranh vuốt về mái tóc cô, nhẹ nhàng đưa tay xoa má cô và nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?" "Những lời anh vừa nói rốt cuộc có phải thật không?"
Phó Hàn Tranh ngày người vài giây mới nhớ ra những lời đó, anh cười nói: "Em tin thật là " "Ai biết được anh nói thật hay giả."
Mặc dù cô biết rõ anh nói những lời đó chỉ để ép cô gắng sức sinh con mà thôi, nhưng Mộ Vi Lan vẫn cảm thấy tức giận và tủi thân.
Anh nhìn cô chằm chằm và nói: “Những lời giả dối đó em đều nghe rồi, nhưng câu nói thật lòng em hình như vẫn chưa nghe thấy.
Anh không ngại nói lại một lần nữa" “Anh muốn nói cái gì? Chắc không phải là gì chọc tức người đấy chứ? Em vừa mới sinh con xong, khi huyết rất kém, anh không được chọc giận em nữa...!Giọng nói trầm ấm của anh vang lên: “Mô Vi Lan, anh yêu em, yêu rất nhiều.
Cô nằm trên giường sững sở trong chốc lát, khuận mặt nhỏ nhặt tái nhợt dần dần ứng hồng.
Phó Hàn Tranh trêu chọc cô: “Có phải em nên phản ứng chút không?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt, giơ ngón tay lên ra hiệu cho anh: “Anh lại đây.
"Hu?"
Phó Hàn Tranh tiến lại gần, tưởng rằng cô muốn thì thầm lời yêu thương với anh.
Mộ Vì Lan vẫn không với tới anh, cô hơi nhíu mày, thúc giục nói: "Anh lại gần một chút."
Phó Hàn Tranh đến gần hơn.
Lần này, cô có thể chạm vào anh, cũng có thể dễ dàng vươn tay ôm cổ anh và hôn lên môi anh.
Đôi môi mềm mại của cô đáp xuống môi anh, cùng lúc đó, cô thì thầm nói: “Phó Hàn Tranh, em cũng yêu anh nhiều lắm
Anh mìm cười ngọt người, ôm cô trong lòng của đấu hỗn lại có Nhưng...!cửa phòng bệnh đột nhiên vị đẩy ra
Cả hai người đều sửng sở, Mộ Vị Lan nhanh chóng rồi khỏi vòng tay của Phó Hàn Tranh, chui vào trong chăn bông, còn Phó Hàn Tranh vẫn rất điểm tĩnh, không có chút ngượng ngùng nào.
Ngược lại mấy người đứng trước cửa lại có chút ngại ngùng.
Nhưng mà điều mọi người quan tâm nhất vẫn là Mộ Vi Lan.
Tiểu Đường Đậu vui vẻ chạy tới, nằm bò bên giường bệnh và hỏi: "Mộ Mộ đã sinh em bé chưa? Là em trai hay em gái?"
Mộ Vi Lan ngây người, cô cũng chưa kịp hỏi Phó Hàn Tranh điều này.
Phó Hàn Tranh mìm cười nói với Tiểu Đường Đầu: "Mộ Mộ sinh em trai"
Tiểu Đường Đậu vui mừng hỏi: "Em trai đâu? Con muốn gặp em!" “Em trai được đưa đến lồng ấp rồi, tạm thời vẫn chưa gặp được"
Tiểu Đường Đậu bĩu môi: "Được thôi.
Mộ Mộ có đầu không?"
Mộ Vị Lan mirn cười, an ủi cô bé: "Mẹ không sao, máy hôm nữa sẽ đỡ đau thôi, con đừng lo lắng.
Cổ Vũ Tinh thở phào nhẹ nhóm, nói: "May là đứa bé đã được sinh thuận lợi.
Ta thấy Tiểu Lan vẫn còn mệt, chúng ta ra ngoài trước, để cho Tiểu Lan nghi ngdi."
Mộ Vì Lan gật đầu.
Tiểu Đường Đậu không chịu rời đi: "Cháu muốn ở lại đây bảo vệ Mộ Mộ, bà ngoại, cháu không muốn đi."
Cổ Vũ Tinh nhìn cô bé đáng yêu, mim cười nói: “Đồ ngốc, có bố cháu ở đây rồi.
Mộ Mộ phải nghỉ ngơi, cháu theo chúng ta đi gặp em trai nhé?"
Vừa nghe đến em trai, Tiểu Đường Đậu lại không nhịn được: "Được ạ được a, Mộ Mộ, con đi gặp em trai trước rồi đến tìm mẹ sau, được không?" “Ừm, mau đi đi."
Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng bệnh lại trở nên yên ắng.
Mộ Vị Lan nằm trên giường, liếc nhìn Phó Hàn Tranh, tò mò hỏi: “Anh nhìn thấy mặt con chưa? Thằng bé giống ai vậy?"
Phó Hàn Tranh không hề quan tâm: "Anh không nhìn rõ, chỉ liếc nhìn một cái " "Hả? Anh là bỏ, sao anh lại không nhìn rõ chứ Tại sao trông anh lại có vẻ không thích lắm, cũng không quan tâm để ý đến đứa bé.
Phó Hàn Tranh củi đấu, dựa vào trán cổ, khế thờ dài: "Em sinh xong liền ngất đi, anh lo lắng chết đi được, làm gì có tâm trạng để ý đến con.”
Mộ Vị Lan nhìn anh chăm chăm và mìm cười ngọt ngào: “Vì vậy đến giờ anh vẫn luôn bên cạnh trông chừng em, không đi xem con thế nào?"
Phó Hàn Tranh khẽ đáp: "Ừm."
Ngay cả bây giờ, trái tim của Phó Hàn Tranh vẫn còn vương vấn một chút sợ hãi: “Sau này chúng ta không sinh con nữa."
Mộ Vi Lan bán tin bản nghi nhìn anh: “Thật sao?" “Thật, anh hứa.
Nếu biết sinh con đau đớn như thế này, anh sẽ không để em sinh đứa thứ hai.
Mộ Vị Lan nắm lấy tay anh áp lên mặt mình: "Sinh con rất tổn hại cơ thể, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ sớm hồi phục thôi.
Anh không cần phải lo lắng"
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô "Üm, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...