Buổi sáng hôm sau, lúc ăn sáng, Hoà Tuệ nhận được lời mời gặp mặt của bạn học cấp hai vào buổi trưa hôm nay.
Hoà Tuệ và bạn học cấp hai vốn không thường xuyên qua lại, vốn không định đi, nhưng trong nhóm lại có người thêm cô ấy.
Hoà Tuệ vừa ăn bánh bao, vừa bấm vào nhóm wechat đọc tin nhắn, không biết là bạn nam thích xem phim nào đã thêm cô ấy, đồng thời nói: “Hoà Tuệ có đến hay không, nhớ năm đó, Hoà Tuệ lầm tưởng rằng người mà lão Kha thích là cậu ta, còn gây một trận cười lớn ở trong lớp nữa chứ.”
Bên dưới, lại có người nói: “Phải đấy, chuyện này tôi cực kỳ ấn tượng sâu sắc, bây giờ, lão Kha đã kết hôn với Tiêu Vân rồi, cũng không biết Hoà Tuệ như thế nào.
Nói đi nói lại, dường như đều tưởng rằng, Hoà Tuệ vẫn quyến luyến không quên với Kha Chấn Hạo, khiến cho Hoà Tuệ vô cùng xấu hổ.
Lúc đó vẫn còn nhỏ, vốn dĩ không hiểu thích là gì,tình yêu là gì, chỉ là trái tim của thiếu nữ nhất thời rung động mà thôi, bây giờ cô ấy cũng đã kết hôn rồi, cũng đã có người mình thích, nếu không phải nhóm người này nhắc đến Kha Chấn Hạo, thì ai còn nhớ chứ.
Hoà Tuệ tức tối cắn bánh bao, trong lòng vô cùng bực bội.
Cổ Tồn Ngộ đang uống cháo, nhìn sang vợ đang ngồi đối diện, đôi mắt nheo lại nhìn điện thoại, tâm trạng có chút không đúng, hơi hơi chau mày: “Đang xem cái gì thế?” "Ồ...!không có gì, nhóm bạn học cấp hai, hẹn buổi trưa cùng nhau tụ tập.”
Cổ Tồn Ngộ tưởng cô ấy muốn đi, hỏi: “Buổi trưa mấy giờ, anh đưa em đi nhé?” “Hả? Em, em còn chưa nghĩ kỹ là có đi hay không nữa, em và bạn học cấp hai đã khôngc còn liên lạc gì rồi.”
Hoà Tuệ vừa nói xong, ánh mắt lại đặt vào trong nhóm wechat của bạn học cấp hai.
Trong nhóm vẫn nói tiếp chủ đề của cô ấy, trong đó có một người nhảy ra nói: “Mọi người nói ít thôi, Tuệ Tử đã kết hôn từ sớm rồi, chồng cậu ấy cũng đẹp trai lắm, tết năm ngoài, mình cùng bạn đi dạo trung tâm thương mại, nhìn thấy cậu ấy và chồng đang mua đồ tết.
Đối phương còn đẹp trai hơn lão Kha nhiều.
Hoà Tuệ cong miệng lên, ai cũng có lòng hư vinh, lòng hư vinh của phụ nữ, chính là bạn đời của mình.
Vốn dĩ chính là Cổ Tôn Ngộ nhà cô ấy, con đẹp traihơn Kha Chấn Hạo nhiều, thực sự không phải cùng một tầng lớp, sao cô ấy còn có thể ngu ngốc nhớ đến tên Kha Chấn Hạo kia được chứ.
Cổ Tôn Ngộ dù có đứng ở đầu, cũng có thể thu hút mọi ánh nhìn của cô ấy.
Cổ Tồn Ngộ nhớn mày lên, bà Cổ lúc thì tâm trạng suy sụp, lúc thì tâm trạng lên cao, có gì đó không đúng.
“Bà Cổ?” “Hả?” Hoà Tuệ bỗng giật mình.
“Đang nghĩ cái gì thế, cháo nguội rồi kìa, mau uống đi.”
Hoà Tuệ lúc này mới bê bát cháo lên, chậm rãi uống, sau khi uống được vài ngụm, thì nhóm wechat lại kêu lên.
“Mọi người đứng bàn tán về Tuệ Tử nữa, bàn tán nhiều tới nỗi người ta đều ngại xuất hiện rồi kìa.”
Hoà Tuệ đang uống cháo suýt chút nữa thì bị sắc, liền họ sặc sụa, họ đến mức mặt đỏ cả lên.
Cổ Tồn Ngộ đi đến, vỗ vào lưng của cô ấy, chau mày: “Làm gì thế?”
Hoà Tuệ dịu lại, vén môi lên nói: “Chồng, buổi trưa có khả năng em phải đi tụ tập với bạn học rồi.”
Cô ấy càng không xuất hiện, thì những bạn học cấp hai này, sẽ càng cho rằng, cô ấy đang trốn trành Kha Chấn Hạo, cho rằng cô ấy vẫn có ý với Kha Chấn Hạo.
Nhưng mà, năm đó cô ấy thực sự chỉ là rungđộng nhất thời mà thôi, cô ấy thực sự không có ý gì với Kha Chấn Hạo.
Càng huống hồ, chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, đã trở thành vết máu ruồi nhặng dính trên tường trắng của quãng thời gian thanh xuân rồi, thì còn có gì mà nhớ tới chứ.
Cổ Tồn Ngộ gật gật đầu, vốn không cảm thấy bất ngờ, “Được thôi, anh đưa em đi.”
Hoà Tuệ ôm lấy cánh tay chắc khoẻ của Cổ Tồn Ngộ, “Được, cảm ơn chồng.
Cổ Đình Xuyên đang bởi hạt ngô trong bát, hai mắt mở to tò mò hỏi: “Mẹ, bạn học bọn mẹ tụ tập có đồ gì ngon không? Có để bụng ăn chực chút không?”
Hoà Tuệ nghĩ, thấy đưa con trai cùng đi cũng được, vừa lúc nói với những bạn học hiểu nhầm cô ấy vẫn còn thích Kha Chấn Hạo kia rằng, con trai cô ấy đã ba tuổi rồi.
“Con trai, con muốn đi cùng mẹ không?” “Được thôi! Mẹ, mẹ đưa con đi đi, con nhất định sẽ ăn lấy vốn cho mẹ.”
Hoà Tuệ không nhịn được cười, “Chồng, buổi trưa em đưa Đình Xuyên cùng đi, anh một mình ăn có được không?”
Cổ Tôn Ngộ cũng không để bụng, “Hai mẹ con đi, anh ở nhà tuỳ tiện làm chút gì ăn cũng được, buổi chiều anh cũng có một số việc phải xử lí.
“Được.”Cố Tôn Ngộ đưa Hoà Tuệ và con trai đến trước cửa nhà hàng Hilton.
Đang định tạm biệt, thì trước cửa nhà hàng Hilton lại đến một chiếc xe Mercedes hạng S AGM, hình thành sự so sánh rõ rệt với chiếc xe Đại Chúng của Cố Tôn Ngộ.
Người gác cửa của nhà hàng Hilton, đi đến nói với nhà Cố Tôn Ngộ: “Chào anh, khẩn trương lái xe của anh đi đi, ở đây chúng tôi cấm đỗ xe.
Cổ Tôn Ngộ cũng không lấy làm lạ, càng không để bụng, Hoà Tuệ là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này, đương nhiên lòng đầy tức giận.
“Nhưng mà chiếc xe Mercedes kia tại sao có thể đỗ ở đây chứ?"
Vả lại, bọn họ cũng không nói là không đo, chỉ là Cổ Tôn Ngộ vừa đưa bọn họ đến đây, bọn họ nói vài câu, rồi Cổ Tồn Ngộ sẽ lái xe đi mà thôi, trước sau còn chưa đến một phút nữa, mà người gác cửa lại giục giã như vậy.
Người gác cửa mặc bộ vets màu đen kia khinh thường cười một cái, “Người chủ xe đó, vừa nhìn thì biết là khách quý của Hilton chúng tôi.”
Hoà Tuệ: “”
Ồ, thì ra là giá của trông xe.
Bên kia, người trên chiếc xe Mercedes hạng S bước xuống xe, không phải ai khác, chính là Kha Chấn Hạo và vợ của anh ta.
Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Hoà Tuệ vừa nhìn là có thể nhận ra Kha Chấn Hạo, Kha Chấn Hạohình như trồng hung dữ hơn trước, chỉ là, nhiều tiền hơn.
Người phụ nữ đang khoác tay Kha Chấn Hạo, là vợ anh ta, cũng là bạn học Tiêu Vân của Hoà Tuệ, trên người mặc một bộ lễ phục chạm đất, cả người trang điểm rất đậm, không giống như đến tham gia buổi họp lớp, mà giống như là đến tham gia buổi liên hoan từ thiện nào đó.
Hoà Tuệ không muốn chào hỏi bọn họ, liền vội vàng quay lưng đi.
Nhưng ai ngờ, Tiêu Vân đã nhanh mắt nhìn thấy cô ấy, đứng cách đó không xa, vẫy vẫy cánh tay, chào hỏi cô ấy: “Kia không phải là Hoà Tuệ sao?”
Kha Chấn Hạo cũng đưa mắt nhìn sang, hơi hơi đơ ra, bao nhiều năm không gặp, không ngờ rằng Hoà Tuệ lại ngày càng trở nên xinh đẹp.
Nếu đã nhìn thấy nhau, Hoà Tuệ đương nhiên cũng không trốn tránh, tay khoác vào cánh tay của Cổ Tồn Ngộ.
“Đã lâu không gặp.”
Cổ Tồn Ngộ hơi hơi rủ mắt, con mắt đen nhìn cô ấy, “Bạn học em à?”
Hoà Tuệ gật gật đầu: “Đúng rồi.”
Tiêu Vân khoác tay Kha Chấn Hạo bước đến, mỉm cười nhìn vào chiếc xe của Cổ Tồn Ngộ, nói: “Đã lâu không gặp, không ngờ rằng hôm nay cậu lại đến, tôi còn tưởng rằng cậu không đến cơ “Dẫu sao cũng là bạn học cũ, đã lâu không gặp, đương nhiên là phải đến gặp mặt rồi.”
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-482-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-482-1.jpg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...