Sau khi đợi chồng của bà Ngụy đến, bà Nguỵ lập tức khóc lóc sòm: “Chồng ơi, anh nhìn con trai chúng ta đi, đã bị bắt nạt thành ra như này rồi, bọn họ còn vu cáo cho con trai chúng ta nữa! Nói con trai chúng ta xâm phạm con gái bọn họ, con trai chúng ta nhỏ như vậy, sao có thể hiểu những cái này chứ!” Anh Nguy cũng hung hãng giống nhưu vậy, nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh nói: “Anh là bố đứa bé phải không, con anh đánh con tôi thành như này rồi, phải xin lỗi!”
Phó Hàn Tranh trực tiếp lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho anh ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Sau này luật sư của tôi sẽ liên lạc với anh.” “Cái gì? Luật sư?”
Chuyện cỏn con như này, mà phải tìm luật sư sao? Người đàn ông này lai lịch như thế nào vậy...!
Anh Nguỵ nhớn mày, nhìn vào tấm danh thiếp, trước mắt bỗng sáng lên, trên tấm danh thiếp sang trọng, có in một cái tên, Phó Hàn Tranh, dưới cái tên có một dòng chức vụ, CEO tập đoàn Phó thị...Sắc mặt anh Nguy ngay lập tức thay đổi, vẻ mặt lập tức nở nụ cười với Phó Hàn Tranh, giải thích nói: “Tổng giám đốc Phó, là tôi có mắt không thấy thái sơn, con trai nhà tôi không hiểu chuyện, đã bắt nạt con gái nhà anh, nhưng đây cũng chỉ là chuyện giữa những đứa trẻ mà thôi, anh đừng quá để bụng.
Tiểu Đường Đậu ôm vào cổ của Phó Hàn Tranh, chu miệng nói: “Bố ơi, Ngụy Tùng Dương còn lấy kéo cắt tóc của con nữa, con nói không cho cậu ấy cắt, nhưng cậu ấy vẫn cứ cắt.
Nguỵ Tùng Dương lập tức phản bác: “Mình không có! Phó Mặc Trành cậu nói linh tinh!”
Cổ Đình Xuyên làm chứng: “Chú Phó, Phó Mặc Trành không hề nói dối, cháu nhìn thấy Nguy Tùng Dương cứ lấy kéo cắt tóc của cậu ấy.
Phó Hàn Tranh mím môi, sắc mặt nghiêm nghị, “Anh Nguỵ, con trai anh bắt nạt con gái tôi thì cũng bỏ đi, dẫu sao cũng giống như anh nói, chỉ là chuyện giữa đám trẻ con mà thôi, nhưng vợ anh là người lớn, vừa nãy suýt chút nữa đã đẩy vợ tôi đang mang thai sáu tháng xuống bậc thềm, nếu không phải tôi đến kịp, thì vợ tôi lúc này đã được xe cứu thương đưa đến phòng phẫu thuật rồi.
Món nợ này, anh thấy phải thanh toán như thế nào mới được đây?”
Vợ chồng Nguy thị hết sức lo sợ, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi, “Tổng giám đốc Phó, đều là vợ tôi không tốt, em còn không mau xin lỗi bà Phó đi!” “Tôi xin lỗi bà Phó! Tôi xin lỗi!”
Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh, lười phải tính toán với bọn họ, chuyện này, nói cho cùng, vẫn là côgiáo của trường mẫu giáo không xử lí thoả đáng, Nguy Tùng Dương kéo áo của tiểu Đường Đậu, cô giáo phải nên tiến hành dạy bảo và phổ cập, nhưng cái cô giaos này dường như không hề quan tâm đến chuyện đúng sai của sự việc, mà là theo kiểu ba phải.
Phó Hàn Tranh nhìn Mộ Vi Lan bằng ánh mắt dịu dàng, “Em muốn như thế nào?”
Mộ Vi Lan nói: “Trẻ con phải được dạy bảo không làm người khác bị thương, nhưng cũng phải có khí thể không để bị tổn thương.
Hy vọng sau này mọi người về nhà sẽ dạy bảo con cái cho tốt, đừng cứ dụng túng cho con cái mọi người đi kéo áo của bạn nữ khác.” “Phải phải phải, bà Phó nói chí phải, chúng tôi về nhà nhất định sẽ dạy bảo lại thắng bé cho tốt!”
Từ trường mẫu giáo đi ra, Mộ Vi Lan nói với Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, chúng ta đưa Hoà Tuệ và Đình Xuyên về nhà trước nhé.”
Phó Hàn Tranh gật gật đầu.
Hoà Tuệ có chút ngại ngùng, “Mình và Đình Xuyên đi tàu điện ngầm về là được rồi.” “Không sao đâu, bây giờ là giờ tan tầm, cậu đưa Đình Xuyên chen chúc trong tàu điện ngầm không tiện đầu”
Hoà Tuệ mỉm cười, rất khó có thể từ chối lòng tốt của Mộ Vi lan, liền đưa con trai cùng ngồi lên xe.
Lên đến xe, hai đứa trẻ vì đứng cả một buổi chiều nên đang đói và khát.Trong xe có để một chút bánh mỳ và sữa bò, Mộ Vi Lan lấy ra cho hai đứa trẻ ăn.
Cổ Đình Xuyên vừa ăn, vừa nhìn ngắm chiếc xe sang trọng này, không kìm được than thở: “Phó Mặc Trành, xe của nhà cậu thật là sang trọng.”
Vừa dứt lời, Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ đều đơ ra.
Tiểu Đường Đậu từ nhỏ đã được ngồi xe như thế này, vì vậy không hiểu, liền nhớn mày hỏi: “Xe của chú Cổ đi không phải kiểu xe này sao?”
Cổ Đình Xuyên lắc lắc đầu, “Xe của bố mình đi là xe Đại Chúng.
Phó Hàn Tranh đang lái xe phía trước, nhớn mày lên, tên Cổ Tồn Ngộ kia lại diễn vai người đàn ông nghèo từ lúc nào thế? Thú vui mới sao?
Cổ Đình Xuyên than thở một tiếng, rồi vỗ vào vai của tiểu Đường Đậu, “Tuy nhà mình không có tiền, nhưng cậu yên tâm, mình nhất định sẽ chăm chỉ học, sau này lớn sẽ chăm chỉ kiếm tiền, rồi mua xe như này cho cậu đi.”
Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ quay sang nhìn nhau, suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Đến cửa khu nhà ở, chiếc xe Maybach màu đen dừng lại.
Hoà Tuệ đưa con trai xuống xe, Phó Hàn Tranh hạ cửa xe xuống, nhìn vào khu nhà ở này.
Sáu tầng, nhìn dáng vẻ của cô Hoà, hình như hoàn toàn không biết thân thể và bối cảnh của Cổ Tồn Ngộ..Tên Cổ Tồn Ngộ kia, rốt cuộc là đang chơi trò gì thế, lừa hôn sao?
Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nhìn hai mẹ con đáng yêu đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Đường Đậu, còn chóng mặt không? Có cần đến bác sĩ khám không?” Mộ Vi Lan vội vàng sờ lên trán của tiểu Đường Đậu, “Nếu thấy chóng mặt, thì nhất định phải nói với me day."
Tiểu Đường Đậu lắc lắc đầu, “Bố, Mộ Mộ, con không chóng mặt rồi.”
Đứa bé hình như đã mệt, liền dựa vào lòng của Mộ Vi Lan, bàn tay nhỏ xoa lên lồng ngực của Mộ Vi Lan, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Mộ Vi Lan lấy cái chăn mỏng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người đứa bé.
Phó Hàn Tranh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Bà Cổ là bạn học cấp ba của em à?”
Mộ Vi Lan đơ ra, phải qua mấy giây, mới phản ứng lại, bà Cổ trong miệng của Phó Hàn Tranh, là nói Hoà Tuê.
HỒ, anh là nói Tuệ Tử phải không, cậu ấy là bạn cùng phòng kí túc xá cấp ba của em, quan hệ với em rất tốt, khi em vừa bắt đầu gặp lại cậu ấy, không ngờ rằng cậu ấy cũng đã kết hôn sớm như vậy rồi.” “Người bạn cùng phòng đó của em, hình như không hiểu rõ về chồng cô ấy nhỉ.” Phó Hàn Tranh nói ý.
Mộ Vi Lan tức cười nhìn Phó Hàn Tranh, “HànTranh, hôm nay anh cứ kỳ lạ sao ấy.
Phó Hàn Chan trước giờ không hề bàn tán chuyện của người khác, đặc biệt là đối với người giác giới, nhưng hôm nay, sao lại tò mò chuyện của Tuệ Tử như vậy chứ.
"Anh bàn tán về một người phụ nữ khác ở trước mặt em, có phù hợp không?”
Phó Hàn Tranh cười nhẹ một tiếng, “Chỉ là cảm giác người bạn đó của em có thể bị chồng cô ấy lừa rồi.” “Hả? Bị lừa? Nhưng em thấy anh Cổ...!đối xử với Tuệ Tử rất tốt mà.”
Lẽ nào, Cổ Tồn Ngộ là người hai mặt sao? Bên ngoài thì tình cảm nồng nàn, còn sau lưng lại nuôi người phụ nữ khác ở ngoài sao?
Phó Hàn Tranh không nói rõ ràng, chỉ nói: “Nhưng mà đó là chuyện của vợ chồng người ta, không liên quan đến chúng ta.”
Lời là nói như vậy, nhưng Tuệ Tử là bạn tốt của cô, nếu như Cổ Tồn Ngộ thực sự ngoại tình, thì cô với tư cách là một người bạn thân, cũng phải nhắc nhở Tuệ Tử một chút.
“Hàn Tranh, có phải là anh phát hiện ra Cổ Tồn Ngộ có bí mật gì không?"
Phó Hàn Tranh cong môi lên, là phát hiện ra một bí mật không nhỏ, không những là bí mật kết hôn, mà lại còn lén lút giả làm người nghèo nữa.
“Bảo bạn em chú ý đến Cổ Tồn Ngộ một chút, nói không chừng sẽ phát hiện ra một Cổ Tồn Ngộ khác
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-474-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-474-1.jpg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...