**********
Phó Hàn Tranh nghe được lời này của cô, liền nhớn mày lên.
Nhìn một chút vẫn không được sao? Còn muốn thích sao? Đến cửa sổ cũng không có đâu.
“Bọn họ có đẹp trai như anh không?"
Mộ Vi Lan ninh bơ ôm vào cố của anh từ phía sau, khuôn mặt mềm mại áp sát vào mặt của anh, nheo mắt nói: "Không hể, anh Phó là đẹp nhất rồi."
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, coi như là hải lòng, bàn tay to vỗ vào mu bàn tay của cô, “Xoa bóp tiếp đi, kỹ thuật cũng chuyên nghiệp đấy."
Mộ Vi Lan...."
Mộ Vị Lan vừa xoa bóp vừa nghĩ đến chuyện của Hoa Tuệ nói hôm nay, liền nói: “Đúng rồi, Tuệ Tử thích tiểu Đường Đậu lắm, hôm nay nhắc đến chuyện hẹn hôm với em, muốn để tiểu Đường Đậu làm con dâu của cậu ấy"
Phó Hàn Tranh chau mày, “Đã thời đại nào rồi, mà còn hẹn hơn chứ
Mô VÌ Lan thấy dáng vẻ phê phán như vậy của anh, cũng bật cười, hai tay nâng lấy khuôn mặt anh tuần của người đàn ông, ép vào, "Anh đừng chán ghét như vậy mà, đứa bé Đình Xuyên kia cũng rất tốt, nói không chừng Đường Đậu nhà chúng ta cũng thích đấy.
Không phải hai đứa nó cứ quấn lấy nhau cả ngày sao?"
Phó Hàn Tranh trong lòng có chút đố kỵ, đứa con gái mình đã nuôi nắng lâu như vậy, nói thích đứa trẻ khác liên thích đứa trẻ khác sao?
Mộ Vi Lan thấy anh chau máy chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruổi, lại bật cười nói, “Hình như anh có vẻ rất sợ Đường Đậu bị cướp đi nhỉ.
Thực ra, Phó Hàn Tranh còn quan tâm con gái hơn so với người bố bình thường, cũng không phải nói người bố khác không yêu thương con gái của mình, mà là khi tiểu Đường Đậu vừa ra đời, luôn được Phó Hàn Tranh nuôi nắng, nên tình cảm của người bố là Phó Hàn Tranh này đối với tiểu Đường Đậu đương nhiên phải sâu đậm hơn phần nào.
“Đường Đậu còn quá nhỏ, bây giờ nói những thứ này vẫn còn sơm “Em cũng chỉ là nói đùa thôi, Tuệ Từ cũng là tiền nói Đường Đậu thích ai, sau này phải giải cho ai, chắc hàn phải do Đường Đầu bằng lòng mới được "
Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, bàn tay to xoa vào bụng của cô, “Đường Đậu sau này gà cho ai, anh cũng phải giữ cửa ài, nếu như đối phương nhân phẩm không được, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý gả con bé đi đầu
Mộ Vi Lan trêu chọc nói: "Vậy con rể sau này của anh, chắc sẽ sợ anh lắm đấy, anh yêu cầu nghiêm khắc như thế, ngộ nhớ doạ người ta chạy mất, há không phải sẽ không có ai dám lấy Đường Đậu nhà chúng ta sao " “Không có ai dám lấy chẳng phải tốt hơn sao, ở lại bên cạnh chúng ta chăm sóc chúng ta cũng được!"
Mộ Vi Lan trợn mắt nhìn anh, lầm bầm một câu, “Vậy Đường Đậu chắc chắn sẽ hận chết anh mất."
Mộ Vi Lan bỏ lên trên giường, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ, người đàn ông ở đẳng sau đột nhiên ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng đặt vào sau gáy của cô, giọng nói cũng khàn đi một phần: “Bà Phó, anh Phó hôm nay chạy bộ giành giải nhất, còn chơi bóng rồ thắng nữa, có phải nên khen thưởng một chút không? ""
Tại của Mô Vị Lan đỏ lên, người đàn ông này bảy giờ sao lại du trĩ như vậy chứ
Phó Hàn Tranh nhìn chăm chăm vào vành tại đang đò rực của cô, ánh mắt trở nên u ám, "Em xấu hổ cái gì chů." không muốn khen thường anh" "Tại sao?" Người đàn ông hơi hơi chau mày.
Mộ Vi Lan cảm thấy ánh mắt ở sau lưng kia quả nóng, thực sự không muốn trả lời nữa, bèn chui vào trong chăn, kết quả người đàn ông cũng chui vào trong.
“Cảm thấy người đàn ông của em không đủ tuyệt vời sao? Vậy anh phải làm chút gì đó, để em cảm thấy anh rất tuyệt vời.
* Um." Hộc máu,
Nếu như có hố sâu, lúc này cô muốn chui xuống ngay lập tức!
Buổi sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng, tiểu Đường Đậu đang ăn bánh quy, ăn tới mức trên miệng toàn là vụn bánh.
Phó Hàn Tranh đột nhiên nhớ đến những lời của Mộ Vị Lan nói ngày hôm qua, thể là quay sang nhìn con gái, bất ngờ nghiêm nghị gọi đứa bé một tiếng, "Đường Đầu" "HÀ?" Tiểu Đường Đậu không quá để tâm, trong mất chỉ có đó ăn.
“Con có thích chơi với Cổ Đình Xuyên không? Phó Hàn Tranh hỏi.
Tiểu Đường Đậu nhớn mày, uống một ngụm sửa bỏ, bĩu môi nói: “Con mới không thích chơi với con mà đáng ghét ấy." “Vậy sao.
Phó Hàn Tranh trong lòng có chút mừng rỡ, liên cong miệng lên, người con gái yêu nhất trong lòng chắc vẫn là anh.
Nhưng ngay lập tức, tiểu Đường Đậu nheo mắt nói: "Bố, con thích chơi với anh Trạch Sâm ở lớp lớn, bố ơi con muốn nhảy đến lớp lớp học có được không?"
Phó Hàn Tranh cảm giác như bị chịu một tồn thương vạn tấn.
Cuối cùng, đổi sang ngữ khí lạnh lùng: "Chăm chỉ học đi, chơi cái gì mà chơi."
Mộ Vi Lan:...!
Tiểu Đường Đậu ngâm nga một tiếng, không chơi thì không chơi, bỏ lại hung dữ với người ta rồi
Phó Hàn Tranh thấy đứa bé vẫn đang vui và cảm bánh quy ăn như vậy, lại càng thấy không thoải mái, hơi hơi chau mày, “Sáng sớm thì ăn sáng đi, ăn bánh quy làm gì chứn
Mộ Vi Lan:....!
Tiểu Đường Đậu chia tay ra, “Mộ Mộ, mẹ xem bố không phân rõ phải trái như nào kia"
Mộ Vi Lan: Bố con đó là ghen đấy!
Một bên khác, trong căn phòng thuê của Lục Hi Bảo, một mùi thơm đậm đà của cháo ngôi.
Cô ấy vừa tinh liền nhớ ra dạ dày của Giang Thanh Việt không được tốt, nên đã đi nấu cháo ngô.
Sau khi cháo ngô sắp chin, Lục Hì Bảo đang định vào phòng gọi Giang Thanh Việt dậy, thì chuông điện thoại reo lên.
Là của bố gọi đến.
Vừa nghĩ tới lúc này cô ấy đang ở cùng với Giang Thanh Việt, bất giác thấy chột dạ,
Do dự một lúc, mới nghe máy, “Alo, bổ “HI Bảo, bố và mẹ con muốn đến thăm con, hôm nay thứ 7 hôm nay con không đi làm phải không?" "Hả?" Lục Hì Bảo kinh ngạc, "Gái đó, bỏ, con, con vẫn rất tốt, bố và mẹ không cần đường xá xa xôi đến đây đâu, tuần sau con sẽ về nhà “Trời, bố và mẹ con chỉ là rất nhớ con, con ở Bắc thành học lâu như vậy, mãi đến lúc đi làm, bố mẹ vốn đi đã rất ít đến Bắc thành thăm con, khó lắm mới có một lần mà, bố mẹ sắp đến rồi, bố và mẹ con còn đem theo thịt bò kho mà con thích ăn nhất đấy
Lục Hì Bảo vừa mới nghĩ nên từ chối thế nào, thì trong đầu bỗng giật nảy lên, “Hả? Hai người đã đang trên đường đến rồi sao?" “Đúng vậy, bố mẹ sắp đến cửa khu nhà con ở rồi, là địa chỉ lần trước con nói với bố mẹ đúng không?"
Lục Hì Bào kinh hồn bạt vía, bố mẹ đã ở của của khu nhà ở rồi, rất nhanh sẽ lên đến đây, sau khi cô ấy cúp máy liền vội vàng đi vào trong phòng ngủ kéo Giang Thanh Việt.
“Bố mẹ em sắp đến rồi! Anh mau trốn đi điện ***
Lục Hì Bảo thấy sắc mặt anh ấy không được tốt, đành hai tay đan thành mười ngón, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh ấy: "Xin anh đấy! Không phải em không muốn nói rõ với bố mẹ, là bọn họ bây giờ căn bàn không thể chấp nhận anh, đợi sau này có thời gian em sẽ từ từ để bọn họ chấp nhận anh
Giang Thanh Việt bị Lục Hỉ Bảo "nhét" vào trong tủ quần áo.
Khi Lục Hi Bảo đóng cửa tủ quần áo lại, có lỗi nói: "Làm oan cho anh một chút.
Đợi tí nữa em nhất định sẽ nghĩ cách để anh đi
Ding dong, ding dong...!
Lúc này, chuông cửa đã reo lên.
Lục Hì Bảo nhanh chóng đóng cửa tủ quần áo lại, chạy ra cửa, thì phát hiện giày của Giang Thanh Việt vẫn bảy ở đó, liền lập tức nhét giày của anh ấy vào trong tủ giày, rồi mới mở cửa ra.
“Bố, mẹ, sao hai người lại đột nhiên đến đây thế lần sau hai người đến, cũng phải bảo với con một tiếng để con chuẩn bị chứ"
Mẹ Lục xách theo không ít đồ ăn, đi vào trong cửa, "Cái con bé này, hôm nay thứ 7, mẹ và bố con ngồi xe đến thăm con, phải chuẩn bị trước làm cái gì chứ, đưa chút thức ăn cho con, cho con đỡ phải ăn đồ bên ngoài cả ngày, không tốt cho sức khoẻ.
Có dép lễ không?" "Hai người đừng thay giày nữa, không có dép lê thừa dầu.
Sau khi bố Lục và mẹ Lục vào nhà, mẹ Lục đấu tiên là xách đổ ăn vào trong phòng bếp, sau đó lại đến phòng vệ sinh rửa tay, lúc rửa tay, thì phát hiện trên bồn rửa mặt có bày hai cái bàn chải, một cái màu hồng, một cái màu xanh, còn có cả dao cạo râu của đàn ông.
Mẹ Lục hơi hơi chau mày, con bé nãy lẽ nào thực sự làm liều ở bên ngoài sao? Thường xuyên dẫn trai về nhà qua đêm sao? .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...