Ngay khi Giang Thanh Việt đếm đến “một”,
Nguyệt Như Ca nghe thấy rõ tiếng viên đạn được nạp lên.
“Giang Thanh Việt.
Anh điên cuồng vì Lục Hỉ Bảo rồi sao! Em là đồng đội của anh đấy! “Tôi luôn tưởng rằng, cô biết tôi điên cuồng”
Sắc mặt của người đàn ông rất lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lùng hơn, ánh mắt không cảm xúc, không nhìn ra được bất cứ niềm vui hay phẫn nộ.
Nguyệt Như Ca thấy không thể thương lượng được với anh, cô ta hít một hơi thật sâu và nói: “Được, em kí! Nhưng trước đó, em muốn hỏi anh một vấn đề!” “Nếu cô sớm đồng ý kí, tôi đã không phải dùng đến cách này, tôi không thích uy hiếp đồng đội của mình”
Nguyệt Như Ca trợn mắt, không thích uy hiếp, nhưng lại uy hiếp một cách nghiêm túc “Tại sao chỉ có Lục Hỉ Bảo có thể, em lại không được? Đừng nói em không bằng cô ấy, Giang Thanh Việt, em không phục.Đứng trước đầu súng, Nguyệt Như Ca vẫn vô cùng ngạo mạn.
Giang Thanh Việt thốt ra vài từ: “Bởi vì chỉ có cô
Trên thế giới này, chỉ có một mình Lục Hỉ Bảo.
ấy."
Nguyệt Như Ca nhếch môi và mỉm cười ngạo nghề, Giang Thanh Việt không để cho cô ta một chút danh dự nào.
Lần đầu tiên cô ta hỏi vấn đề này, Giang Thanh Việt nói cô ta không bằng Lục Hỉ Bảo, cũng không xứng để so sánh với Lục Hỉ Bảo.
Đến bây giờ hỏi lại anh, trong mắt anh vẫn chỉ có Lục Hỉ Bảo, trong lúc nói chuyện, cũng không ngần ngại đứng về phía Lục Hỉ Bảo.
“Anh không an ủi em chút nào, anh không sợ em hối hận sao?” “Nguyệt Như Ca nếu cần người an ủi, bây giờ sẽ không có chuyện không có bạn trai.”
Nguyệt Như Ca không nói nên lời, sau đó bật cười nói: “Giang Thanh Việt, có ai từng nói với anh, anh nói chuyện thực sự rất khiến người khác tổn thương”
Giang Thanh Việt đặt tờ giấy thỏa thuận li hôn lên mũi xe, đưa bút đen cho cô ta: “Kí tên đi, đừng để tôi phải chĩa súng về cô mãi.”
Giang Thanh Việt cầm bút, dừng lại một lúc lâu ở phía cột kí tên của bên nữ, và ngập ngừng không hạ bút.
“Em nghe nói, bệnh dạ dày của anh gần đây lại táiphát, tại sao thế? Trước giờ anh luôn chú ý đến chế độ ăn uống.
“Việc của tôi không liên quan đến cô.”
Nguyệt Như Ca gật đầu, được, không liên quan phải không, cho dù bây giờ cô kí tên, cô cũng không tin, anh và Lục Hỉ Bảo có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Đợi đến khi Lục Hỉ Bảo biết được thế giới phức tạp của Giang Thanh Việt, cô ta muốn xem, bộ dạng yêu Lục Hỉ Bảo hết mình của Giang Thanh Việt sẽ thảm hại như thế nào.
Sau khi Nguyệt Như Ca kí tên mình lên chỗ kí tên, Giang Thanh Việt mới thu khẩu súng về.
Nguyệt Như Ca nửa giễu cợt nửa nghiêm túc nói: “Nếu sư phụ biết anh chĩa súng vào đầu em, sư phụ chắc chắn sẽ rất ngac nhiên.
Giang Thanh Việt cầm lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn, ném vào trong xe, anh đứng bên cạnh cửa xe và hờ hững nói với Nguyệt Như Ca: “Tôi sẽ gửi giấy chứng nhận li hôn đến cho cô.
Hừ, anh muốn cắt đứt mối quan hệ một cách sạch sẽ nhất, đến nhận giấy li hôn cũng không muốn gặp lại cô ta!
Cho dù Nguyệt Như Ca có bình tĩnh đến đâu, ngọn lửa trong lòng cô ta cũng nổi lên, cô ta cầm lấy chai nước khoảng trên xe, ném thẳng về phía đuôi xe đã chạy đi xa của Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt nghe thấy tiếng động, liếc nhìn bản thỏa li hôn bên cạnh, đôi môi khẽ cong lên.
Để đối phó với những người như Nguyệt Như Ca,lẽ ra anh phải biết sớm, dùng cách đơn giản và thô lỗ nhất.
Lục Hỉ Bảo ngủ đến nửa đêm, cô trở mình trên chiếc giường nhỏ, kết quả là ngã xuống giường.
Giang Thanh Việt vừa cầm bản thỏa thuận li hôn bước vào nhà liền nghe thấy tiếng “bịch bịch”, anh khẽ cau mày, vội vàng đi vào phòng ngủ.
Lục Hỉ Bảo từ nhỏ đã có thói quen hay ngã xuống giường, đến giờ vẫn không hề sửa đổi, cô ngã không nhẹ, đau đầu xoa trán và thở hổn hển.
Giang Thanh Việt bế cô lên, nhẹ nhàng trách mắng: "Lớn như vậy rồi, sao còn lăn từ trên giường xuống chứ."
Lục Hỉ Bảo xoa trán: “Đau quá....
“Để anh xem nào.”
Giang Thanh Việt gỡ bàn tay cô xuống, nhìn thấy trán cô đỏ bừng, anh nhẹ nhàng thổi lên vết sung đó.
Lục Hỉ Bảo nhìn lên yết hầu và cổ áo anh, thấy anh đang mặc áo khoác, còn đi giày da, như thể vừa đi ra ngoài.
Nửa đêm, Giang Thanh Việt còn đau dạ dày, sao anh lại chạy ra ngoài? “Anh ra ngoài mua thuốc đau dạ dày à?”
Giang Thanh Việt giúp cô thổi trán, nhìn xuống hàng mi dài của cô: “Anh vừa đi gặp Nguyệt Như Ca "Oh."
Anh đi gặp Nguyệt Như Ca làm gì.Nhưng rồi cô lại nghĩ hai vợ chồng họ gặp nhau buổi tối có liên quan quái gì đến cô, cho dù cô muốn hỏi, cô lại có quyền gì để hỏi chứ? "Oh không thôi à?”
Lục Hỉ Bảo cắn môi, giọng điệu bất giác kèm theo chút tủi thân: "Không vậy thì sao?”
Cô có tư cách để ghen không?
Cô gái nhỏ trong lòng lại bắt đầu vùng vẫy muốn xuống giường, Giang Thanh Việt kéo cô lại, cô quay lưng với anh, ngã vào trong lòng anh.
Đôi môi của anh rơi xuống bên vành tai cô, hơi thở của anh rất nóng.
“Em không hỏi xem, anh đi tìm cô ấy làm gì à?” “Chuyện giữa hai vợ chồng anh...em hỏi làm cái gì."
Hai người gặp nhau lúc đêm, làm cái gì cũng đều bình thường.
Ánh mắt Giang Thanh Việt lóe lên một tia u ám: “Thật sao? Bất kể anh và cô ấy làm cái gì, em cũng không quan tâm?”
Quan tâm? Cô có quyền gì để quan tâm chứ.
“Nếu anh muốn tiếp tục ở bên cạnh cô ấy, em sẽ không phá hoại chuyện tình cảm của hai người, ngày mai...à không, đêm nay anh về đi.
Giang Thanh Việt, sau này em không đi tìm anh, anh cũng đừng đến tìm em nữa, được không?”
Nếu anh còn đến tìm cô, cô thực sự không dám chắc mình có thể nhẫn nhịn được hay không.
.