Vợ Yêu Của Tổng Tài (mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)


Lục Hi Bảo cử ngần ngơ nhìn người đàn ông trước mặt như thế, cho đến khi mở miệng, muốn trả lời Giang Thanh Việt, thì chuông điện thoại reo lên.


Màn hình hiển thị, là mẹ cô ấy.


Cô ấy hoang mang, nghe máy, dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể đoán được, mẹ chắc chắn là đến chất vấn chuyện xem mặt Trương Vũ Hiên.
"Lục Hì Bảo, con đã xem mặt người ta chưa? Trương Vũ Hiện vừa về nhà liền nói với thím nó, cuộc sống đời tư của con hỗn loạn, còn ở cùng với tên lưu mạnh côn đồ nữa chứ! Con cũng thật có bản lĩnh đầy nhi, vậy mà còn dám đánh người ta nữa!"

Lục Hi Bảo chau mày, cắn miệng nói: “Rõ ràng là anh ta có vấn đề “Kể cả nó có vấn đề đi chăng nữa, thì con cũng không nên đánh người ta chứ!"

Giang Thanh Việt đương nhiên nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, trực tiếp rút lấy điện thoại trong tay cô ấy, nói với đầu dây bên kia "Bác gái, người là cháu đánh, không liên quan đến Hi Bảo "

Me Lục ở đầu bên kia đó ra, "Cháu là tiểu Tri sao?"


Nhưng mà không đúng chứ, mấy hôm trước bà ấy gọi điện thoại cho tiểu Trì, giọng của tiểu Tri hình như có chút khác cái giọng này.


Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Lục Hì Bảo đứng lên trên giường, cướp lại điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Mẹ, về nhà con sẽ nói voi me sau!"

Nói xong, liền thẳng thắn cúp máy.
Lục Hì Bảo đứng trên giường, tức giận nhìn chăm chẳm anh ấy: "Chuyện của tôi, không cần anh quan Giang Thanh Việt nhìn cô ấy, "Nhất định phải nói tâm chuyện với anh như vậy sao?" Nếu không thì sao chứ, bọn họ phải nói chuyện như nào?

Bây giờ, bọn họ đã chia tay rồi, không phải sao?

Lục Hi Bảo nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tôi cấu xin anh đấy, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi thực sự không muốn làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác đâu “Nếu như anh nói, anh chắc chắn sẽ li hôn với Nguyệt Như Ca, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi thì sao?

Cô ấy không biết, cô ấy thực sự không biết.


Giang Thanh Việt chia cánh tay ra, ôm cô gái đang đứng trên giường vào trong lòng, để cô ấy ngồi lên trên đùi anh ấy, bàn tay to sở vào vết thương dưới gót chân của cô ấy, khản giọng nói: "Có đau không?"

Lục Hì Bảo lắc lắc đầu.


Giang Thanh Việt cúi đầu hôn lên trán của cô ấy, đôi môi mỏng áp sát vào làn da mỡ màng của cô ấy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Bảo Bảo, cho anh chút thời gian nữa, anh nhất định sẽ huỷ bỏ mối quan hệ hoang đường này với Nguyệt Như Ca "Nếu như anh không yêu cô ta, thì lúc đầu tại sao lại kết hôn với cô ta chứ?"


Lục Hì Bào nửa tin nửa ngờ hỏi, bây giờ cô ấy cứ cảm thấy, Giang Thanh Việt là một người đàn ông rất xấu xa, người đàn ông tốt sao lại vì một người phụ nữ bên ngoài, rồi muốn li hôn với vợ chứ?

Huống hồ, trong nhận thức của Lục Hi Bảo, người đàn ông tốt trước giờ sẽ không có gì đó bên ngoài.
"Tinh chất công việc của anh rất đặc biệt, cho dù em có tin hay không, anh cũng bắt buộc phải làm sang to bản thân.
Lúc đầu đăng ký kết hôn với Nguyệt Như Ca, chỉ là vì trốn tránh tai mắt, anh thường làm nhiệm vụ cùng cô ây, cô ấy chỉ là bạn đồng hành trên công việc của anh, còn về riêng tư, anh cũng chỉ coi cô ấy là em gái.


Lục Hì Bảo lờ mở, "Nhưng mà cô ta thích anh, hơn nữa, hai người là làm nhiệm vụ gì, mà phải giả làm vợ chồng vậy?"

Cũng không phải là trẻ con, vị để hoàn thành nhiệm vụ mà phải giả làm vợ chồng, vậy sau này có phải còn vì hoàn thành nhiệm vụ, mà ngủ với nhau không?

Cô ấy tức giận, chu miệng ra, thu cặp lông mi dài lại, Giang Thanh Việt rủ mắt nhìn sang, ánh mắt loé lên chút ý cười.


Cô gái của anh ấy, hình như đang ghen.



Đây là lần đầu tiên, Hi bảo ghen với cô gái khác ở trước mặt anh ấy.


Trong lòng Giang Thanh Việt vốn dĩ là khó chịu, nhưng lúc này, lại cảm thấy sự khó chịu đó vốn không hề giày vò, chí ít, anh ấy dường như ngày càng có thể ảnh hưởng tới cô ấy, đây có phải cũng có nghĩ là vị trí của anh ấy ở trong lòng cô ấy cũng ngày càng cao lên không? “Nếu như Nguyệt Như Ca còn đến tìm em, thì nhất định phải nói cho anh biết

Cô gái chau mày, chau rất chặt, không tự tin nhìn anh ấy, do dự hỏi: "Hai người thực sự chỉ là vợ chồng già sao?" “Phải, từ trước đến giờ anh chưa từng rung động với cô ấy “Nhưng tôi vẫn không tin" Lục Hì Bảo cúi mặt xuống lầm bầm một tiếng.


Giang Thanh Việt thấy cô ấy như vậy, lại thấy rất đáng yêu, nhất thời, ham muốn lại càng sâu sắc hơn.


Nhưng cô ấy bây giờ đối với anh ấy vẫn chưa thoải mãi, làm chuyện này, không phù hợp.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui