Lục Hì Bào siết chặt nắm đấm đánh lên người anh ấy, "Giang Thanh Việt.
Đồ khốn nạn! Thả tôi ra! Nếu anh còn không thả tôi ra! Thì tôi sẽ hét gọi người đấy!”
Cô gái trợn to mắt lên, hung dữ nhìn chằm chằm anh ấy!
Giang Thanh Việt lại không muốn buông tay, “Em hét đi, cho dù là bây giờ em có hét đến xé cổ họng, e là ở xung quanh đây cũng không có ai nghe thấy đâu.
Xe của anh, hiệu quả cách âm rất tốt."
Lục Hi Bảo tức giận tới mức đỏ cả mặt lên.
“Anh thả tôi ra!"
Bàn tay to của Giang Thanh Việt ôm vào eo của cô ấy, con mắt đen trầm lặng nhìn cô ấy một cách chăm chủ: “Ăn mặc nghiêm chỉnh như này, đề đi gặp ai thế "Có liên quan đến anh không? Anh đừng quên anh là người đã có vợ rồi đấy!""Anh sẽ li hôn với Nguyệt Như Ca " "Nhưng bây giờ anh vẫn chưa li hôn! Không phải sao"
Lục Hì Bảo ấm ức đến muốn khóc, rõ ràng là lỗi của anh ấy, nhưng tại sao, anh ấy lại có thể bình tĩnh không ngừng đến làm loạn cuộc sống của cô ấy như vậy chứ?
Cô ấy khó khăn lắm mới trở nên bình thường một chút trong nỗi buồn chia tay với anh ấy, nhưng bây giờ, anh ấy tại sao lại phải xuất hiện trước mặt cô ấy chứ?
Nước mắt, tức giận rơi xuống.
Giang Thanh Việt hơi hơi đơ ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô ấy, "Anh sẽ nhanh chóng li hôn với Nguyệt Như Ca, đừng khóc"
Lục Hì Bảo cắn môi, bàn tay nhỏ dùng lực hất tay của anh ấy ra, tức giận lườm anh ấy: “Anh và vợ anh li hôn lúc nào thì cũng không liên quan đến tôi “Tại sao lại từ chức công việc ở bệnh viện chứ?" "Không liên quan đến anh!"
Chuông điện thoại của Lục Hì Bảo reo lên, cô ấy nghe máy.
Đối phương chính là cháu trai Trường Vũ Hiền củathím Quê Hương.
"Cô là Hi Bảo phải không? Cô đã đến chưa? Tôi ở nhà hàng tìm có một vòng rồi vẫn chưa thấy cô
Lục Hì Bào hít thở sâu một hơi, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Phiền anh đợi tôi một chút, tôi sắp đến rồi."
Giang Thanh Việt nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông, liền chau mày lại.
Đợi Lục Hì Bảo cúp máy, Giang Thanh Việt lạnh giọng hỏi: “Ai thế?" “Có liên quan đến anh Giang không? Chúng ta đã chia tay rồi!"
Lòng kiên nhẫn cuối cùng Giang Thanh Việt cũng dùng can, bàn tay to giữ vào sau gáy của cô ấy, củi đầu chống lên trán của cô ấy, “Hi Bảo, đừng khiêu khích lòng kiên nhẫn của anh nữa."
Cô ấy nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi mới không muốn khiêu khích lòng kiên nhẫn của anh, là anh cứ khiêu khích giới hạn của tôi! Tôi sẽ không làm người thứ ba "Ai nói để em làm người thứ ba chứ?"
Giọng nói của Giang Thanh Việt nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng Lục Hi Bảo vốn đã không muốn có bấtkỳ liên quan nào đến anh ấy nữa, thẳng thắn nói: “Anh Giang, tôi còn có việc, xin anh hãy mở cửa xe thả tôi xuống xe “Có việc gì? Anh đưa em đi." "Xem mắt, anh có muốn đưa tôi đi không?" Lục Hi Bảo lạnh giọng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng lạnh nhạt đến bất thường.
Giang Thanh Việt nheo mắt lại, “Em mặc thành thế này là để đi xem mắt sao?" "Không được à?" "Không được."
Giang Thanh Việt đem theo nụ hôn tức giận, đặt lên trên mỗi cô ấy.
Lục Hỉ Bảo há miệng cắn anh ấy một cái, trong khoang miệng bốc lên vị tanh của máu, nhưng Giang Thanh Việt dường như không có ý định thà cô ấy ra, thậm chí còn muốn ra tay cởi cải cúc trên bộ áo dài của cô ấy ra.
Lục Hì Bảo vô cùng sợ hãi, cổ họng run rẩy: "Không được thả tôi ra.
"
Giọng nói của người đàn ông lại cực kỳ dịu dàng, "Em yêu, tại sai lại không được, hả?" “Anh có vợ rồi...
anh thả tôi ra ụm.
Bây giờ bọn họ như vậy, thì có gì khác với ngoại tình chứ “Anh và Nguyệt Như Ca trước giờ chưa từng có quan hệ vợ chồng chính thức, chỉ là vợ chồng trên giấy tờ thôi
Lục Hì Bảo khóc sòm, trong ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn kháng cự nói: "Vậy thì cũng không liên quan đến tôi, đó là chuyện của vợ chồng anh, tôi phải đi xem mắt rồi! Anh Giang, cầu xin anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi thực sự không muốn làm người thứ ba đâu!”
Nếu như bọn họ tiếp tục vướng víu như vậy, Lục Hì Bảo thực sự không chắc chắn bản thân còn có nghị lực đẩy anh ấy ra không nữa.
Cô ấy sợ anh ấy còn tiến lên trước một bước, thì cô ấy sẽ phản chiến.
Cuối cùng, Lục Hi Bảo lảo đảo chạy xuống xe, giống như một con thỏ đang hoàng sợ, chạy trốn vào đồng hoang.
Giang Thanh Việt ngồi trong xe, con mắt đen nheo lại, nhìn về phía bằng lưng mảnh kjanhr kia, chạy càng lúc càng xã,Lái xe, đuổi theo cô ấy.
Nhà hàng Kim Thuỷ Ngạn, cạnh cửa sổ.
Trước khi Lục Hi Bảo đi vào, còn đặc biệt nhìn vào cái gương của hộp phấn để chỉnh lại lớp trang điểm của mình.
Môi của cô ấy, đã bị Giang Thanh Việt cắn hỏng, cô ấy tô thêm son để miễn cưỡng che đi vết máu.
Đi vào trong nhà hàng, Trương Vũ Hiên lập tức nhìn thấy Lục Hi Bài.
“Hì Bảo, bên này!”
Lục Hỉ Bảo tìm theo tiếng gọi, rồi bước đến, nói xin lỗi: “Anh Trương, thật ngại quả, trên đường bị tắc xe “Không sao, ngồi đi."
Lục Hì Bảo gật gật đầu, ngồi xuống, tâm trạng hỗn loạn, có chút rời rạc.
Phục vụ đi đến hỏi: “Hai vị muốn uống gì?"
Trương Vũ Hiện cầm quyền menu hỏi Lục Hi Bảo: “Cô muốn uống gì?”
Hi Bảo vừa cầm vào menu xem có gì uống, phục vụ liên giới thiệu nói: “Hôm nay trà chanh hoa quả của chúng tôi mua một tăng một đấyTrường Vũ Hiên lập tức nói: "Vậy thì cho hai cốc trà chanh hoa quả di
Hi Bảo:...
Nhưng Hỉ Bảo cũng không để ý đến những chi tiết nhỏ này, trà chanh hoa quả thì trà chanh hoa quả vậy, cô ấy cũng không kén chọn.
Trương Vũ Hiện mở lời trước: "Chúng ta cũng đã rất lâu chưa gặp nhau rồi, cô cũng xinh đẹp hơn đấy!” "Cam on." “Bây giờ cô đang làm công việc gì? Làm ở thị trấn à?"
Lục Hì Bảo gật gật đầu, nói như thật: "Trước đây thực tập ở bệnh viện Bắc thành, nhưng mà bây giờ từ chức rồi, về làm bác sĩ ở trung tâm y tế cư dân của thị trấn" “Con gái mà, ở gần nhà thì tốt hơn, nếu như sau này chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ mua một căn nhà ở thị trấn, tôi làm việc trong thành, còn cô thì trồng coi ngôi nhà nhỏ của chúng ta, cô ở thị trấn làm việc, còn có thể thuận tiện chăm sóc cho bố mẹ của chúng ta nữa."
Lục Hì Bảo sừng sở, không ngờ rằng Trường Vũ Hiện lại nghĩ xa như vậy, cười ngại ngùng, nói: "Chuyệncủa sau này thì để sau này hằng nói đi "Đây là chuyện rất nhanh, chúng ta xác nhận quan hệ xong, thì có thể gặp phụ huynh rồi.
Đúng rồi, binh thường cô ở nhà có làm việc nhà không?" "Tôi không làm.
Trương Vũ Hiên chau mày, hiển nhiên có chút không hài lòng, "Con gái vẫn phải biết làm việc nhà, nếu không thì sau khi kết hôn, rất dễ tạo thành một mở hỗn độn trong nhà "
Lục Hì Bảo không hiểu, “Nhưng nhà tôi, đều là bố tôi làm, mẹ tôi thỉnh thoảng trợ giúp chút thôi." "Làm gì có đàn ông làm việc nhà chứ, đều là phụ nữ làm việc nhà, chồng ở bên ngoài kiếm tiền cả một ngày rồi, sao vẫn có thể để chống làm việc nhà cơ chứ?"
Lục Hi Bảo chau mày chặt hơn, mẫu thuẫn đối với người tên Trương Vũ Hiện này ở trong lòng lại càng lớn hơn, “Nhưng con gái cũng phải làm việc mà, cũng là làm việc cả ngày đó, tại sao việc nhà cứ phải để con gái làm chứ?"
Nếu như cùng nhau gánh vác, cô ấy có thể hiểu, nhưng Trương Vũ Hiện cứ mở mồm ra là nói phụ nữ phải làm việc nhà, cũng thật là quá thẳng thắn rồi.
Khi cô ấy ở bên Giang Thanh Việt, người đàn ôngtheo chủ nghĩa nam giới như Giang Thanh Việt vẫn sẽ mua đồ ăn sáng cho cô ấy kia mà, cũng không để cô ấy giúp anh ấy làm việc nhà.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lục Hì Bảo bằng đầu thắt lại.
Đã chia tay rồi, sao lại nhớ anh ấy chứ.
Lục Hỉ Bảo nhìn vào đồng hồ ở trên tay, cảm thấy ngồi tranh luận với người tên Trương Vũ Hiện đây, thà rằng đi xem phim còn hơn.
Đang muốn nói ra cái đề nghị này, Trương Vũ Hiên liền lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, trước đây cô đã từng yêu chưa?"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...