Sau khi ăn malatang, Giang Thành Việt đưa Lục Hi Bảo đi siêu thị.
Lục Hì Bảo tò mò: “Chúng ta đi siêu thị làm gì? Anh chưa ăn no sao? Chúng ta về nhà còn phải nấu com à?" "Ở nhà không có thức ăn trong tủ lạnh, sáng mai không có đồ ăn sáng.
Có thể chiều mai chúng ta mới ra ngoài, vì thế buổi trưa có lẽ phải nấu cơm."
Lục Hì Bảo khen ngợi nói: "Anh sống thật là qui củ, nếu là em, thứ bảy chắc chắn sẽ gọi đồ ăn về nhà, em lười nấu ăn."
Giang Thanh Việt nghiêm giọng nói: “Ăn đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, sau này đừng ăn nữa.
Lục Hì Bảo cúi đầu thắt dây an toàn và lầm bầm: "Gọi đồ ăn ngoài tiện lợi, bạn cùng phòng của em, Tuyết Lì ấy thường không ở nhà vào cuối tuần.
Nếu em tự nấu ăn một mình cũng không ăn hết, ăn xong còn phải rửa bát, phiền phức làm " Chương 408: Thật ra có thể bắt nạt
Sau khi ăn malatang, Giang Thành Việt đưa Lục Hi Bảo đi siêu thị.
Lục Hì Bảo tò mò: “Chúng ta đi siêu thị làm gì? Anh chưa ăn no sao? Chúng ta về nhà còn phải nấu com à?" "Ở nhà không có thức ăn trong tủ lạnh, sáng mai không có đồ ăn sáng.
Có thể chiều mai chúng ta mới ra ngoài, vì thế buổi trưa có lẽ phải nấu cơm."
Lục Hì Bảo khen ngợi nói: "Anh sống thật là qui củ, nếu là em, thứ bảy chắc chắn sẽ gọi đồ ăn về nhà, em lười nấu ăn."
Giang Thanh Việt nghiêm giọng nói: “Ăn đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, sau này đừng ăn nữa.
Lục Hì Bảo cúi đầu thắt dây an toàn và lầm bầm: "Gọi đồ ăn ngoài tiện lợi, bạn cùng phòng của em, Tuyết Lì ấy thường không ở nhà vào cuối tuần.
Nếu em tự nấu ăn một mình cũng không ăn hết, ăn xong còn phải rửa bát, phiền phức làm " “Sau này cuối tuần em đến ăn cơm với anh
Lục Hì Bảo thản nhiên đáp: “Ứm, sau này cuối tuần anh không gọi em, em cũng đến nhà anh án chức.
Tâm trạng của Giang Thanh Việt ngày càng vui vẻ hon.
Đến siêu thị, hai người mưa rất nhiều thức ăn và đồ dùng để nấu ăn.
Giang Thanh Việt lại kéo cô đến khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Đến đây làm gì?" “Mua dép đi trong nhà và bàn chải đánh răng cho
Lục Hi Bảo:.....
Cô không có ý định sống chung với anh...
Nhưng Lục Hi Bảo không dám nói ra điều này, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, trình tiết gì đó không quan trọng.
Căn hộ mà Giang Thanh Việt đưa Lục Hì Bảo đến nằm ở trung tâm thành phố, không phải là căn hộ lớn, nó thuộc loại căn hộ dành cho những người độc thân em." “Sau này cuối tuần em đến ăn cơm với anh
Lục Hì Bảo thản nhiên đáp: “Ứm, sau này cuối tuần anh không gọi em, em cũng đến nhà anh án chức.
Tâm trạng của Giang Thanh Việt ngày càng vui vẻ hon.
Đến siêu thị, hai người mưa rất nhiều thức ăn và đồ dùng để nấu ăn.
Giang Thanh Việt lại kéo cô đến khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Đến đây làm gì?" “Mua dép đi trong nhà và bàn chải đánh răng cho
Lục Hi Bảo:.....
Cô không có ý định sống chung với anh...
Nhưng Lục Hi Bảo không dám nói ra điều này, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, trình tiết gì đó không quan trọng.
Căn hộ mà Giang Thanh Việt đưa Lục Hì Bảo đến nằm ở trung tâm thành phố, không phải là căn hộ lớn, nó thuộc loại căn hộ dành cho những người độc thân em." và cũng thích hợp dành cho những cặp đôi
Vừa bước vào cửa Lục Hì Báo đột nhiên bị người phía sau đây một cái, cô giật mình, cả người ép vào tường,
Trong phòng không bật đèn, nhờ một chút ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, Lục Hi Bảo mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh...muốn làm gì?"
Người đàn ông trả lời thẳng thắn: "Muốn hôn một cái "
Giọng nói của Giang Thanh Việt rất trầm ấm, và quyến rũ chết người.
Chỉ hôn một cái sao?
Cô không nói lời nào, mơ hồ "ừm" một tiếng, anh cúi đầu, đặt tay lên hông cô, ôm cô dựa vào tường, độ cao tương xứng rất thích hợp để hôn.
Lục Hỉ Bảo vòng tay qua cổ anh, hai người quân lấy nhau một lúc lâu, cho đến khi cô không thể thở nổi, Giang Thanh Việt mới buông cô ra.
Nụ hôn này rất nóng bỏng và thậm chí mất kiểm soát,
Giang Thành Việt tựa vào trán cô, khẽ thở dài: "Lần sau ăn ít cay thôi!" và cũng thích hợp dành cho những cặp đôi
Vừa bước vào cửa Lục Hì Báo đột nhiên bị người phía sau đây một cái, cô giật mình, cả người ép vào tường,
Trong phòng không bật đèn, nhờ một chút ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, Lục Hi Bảo mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh...muốn làm gì?"
Người đàn ông trả lời thẳng thắn: "Muốn hôn một cái "
Giọng nói của Giang Thanh Việt rất trầm ấm, và quyến rũ chết người.
Chỉ hôn một cái sao?
Cô không nói lời nào, mơ hồ "ừm" một tiếng, anh cúi đầu, đặt tay lên hông cô, ôm cô dựa vào tường, độ cao tương xứng rất thích hợp để hôn.
Lục Hỉ Bảo vòng tay qua cổ anh, hai người quân lấy nhau một lúc lâu, cho đến khi cô không thể thở nổi, Giang Thanh Việt mới buông cô ra.
Nụ hôn này rất nóng bỏng và thậm chí mất kiểm soát,
Giang Thành Việt tựa vào trán cô, khẽ thở dài: "Lần sau ăn ít cay thôi!" "Hum?"
Lục Hì Bảo bị nụ hôn này làm cho rối bởi, cô không hiểu sao anh lại đột nhiên nói như vậy.
"Không tốt cho dạ dày, hơn nữa khi hôn cảm giác không tốt, hơi cay"
Trong bóng tối, khuôn mặt cô đỏ bừng
Tất cả những gì anh quan tâm chỉ là khi hỗn hơi cay thì đúng hơn
Điều đáng nói là cô vẫn đáp lại bằng một giọng nói rất nhỏ: "Vậy sau này ăn xong em sẽ đánh răng, rồi anh hằng hôn em..."
Aaaaa, người vừa nói là ai, chắc chắn không phải cô!
Trong không gian yên lặng, Giang Thanh Việt khế mìm cười, hôn cô thêm một lần nữa và nói: “Được." ***
Sau khi Giang Thanh Việt tắm xong, anh nhìn thấy Lục Hi Bảo đang nằm bò trước màn hình máy tính đọc luận văn
Anh bước tới, vòng tay qua thân hình nhỏ nhắn của cô, liếc nhìn màn hình máy tính và hỏi: "Có muốn "Hum?"
Lục Hì Bảo bị nụ hôn này làm cho rối bởi, cô không hiểu sao anh lại đột nhiên nói như vậy.
"Không tốt cho dạ dày, hơn nữa khi hôn cảm giác không tốt, hơi cay"
Trong bóng tối, khuôn mặt cô đỏ bừng
Tất cả những gì anh quan tâm chỉ là khi hỗn hơi cay thì đúng hơn
Điều đáng nói là cô vẫn đáp lại bằng một giọng nói rất nhỏ: "Vậy sau này ăn xong em sẽ đánh răng, rồi anh hằng hôn em..."
Aaaaa, người vừa nói là ai, chắc chắn không phải cô!
Trong không gian yên lặng, Giang Thanh Việt khế mìm cười, hôn cô thêm một lần nữa và nói: “Được." ***
Sau khi Giang Thanh Việt tắm xong, anh nhìn thấy Lục Hi Bảo đang nằm bò trước màn hình máy tính đọc luận văn
Anh bước tới, vòng tay qua thân hình nhỏ nhắn của cô, liếc nhìn màn hình máy tính và hỏi: "Có muốn ăn trái cây không? Anh di gọt.
“Em đi gọt trái cây, anh giúp em sửa luận văn được không?" Lục Hì Bảo cảm thấy vô cùng xấu hổ sau khi nói xong.
Giang Thanh Việt không trêu chọc cô nữa, anh củi đầu hôn lên tóc cô và nói: "Em đi tắm đi, anh giúp em sửa luận văn."
Lục Hi Bảo vui mừng, cô nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ: “Vậy anh ngồi sửa đi, em đi tắm đây.
Á, anh đừng sửa quả tốt cho em, em sợ thấy hướng dẫn phát hiện, chỉ cần đạt yêu cầu là được rồi!"
Đợi Lục Hỉ Bảo đi tắm, Giang Thanh Việt ngồi trước máy tính và xem luận văn của cô.
Bài viết của cô thực sự rất tệ, chẳng trách không thể nào qua được.
Anh xóa đi rất nhiều đoạn văn không có ích, những ngón tay dài mảnh mai của anh lướt nhẹ trên bàn phím.
Lục Hỉ Bảo tắm xong, cô chạy đến phòng bếp gọt trái cây và mang đĩa trái cây đến.
“Anh sửa thế nào rồi?"
Cô đặt đĩa trái cây xuống bên cạnh anh, Giang Thanh Việt kéo có ngôi lên đùi anh.
ăn trái cây không? Anh di gọt.
“Em đi gọt trái cây, anh giúp em sửa luận văn được không?" Lục Hì Bảo cảm thấy vô cùng xấu hổ sau khi nói xong.
Giang Thanh Việt không trêu chọc cô nữa, anh củi đầu hôn lên tóc cô và nói: "Em đi tắm đi, anh giúp em sửa luận văn."
Lục Hi Bảo vui mừng, cô nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ: “Vậy anh ngồi sửa đi, em đi tắm đây.
Á, anh đừng sửa quả tốt cho em, em sợ thấy hướng dẫn phát hiện, chỉ cần đạt yêu cầu là được rồi!"
Đợi Lục Hỉ Bảo đi tắm, Giang Thanh Việt ngồi trước máy tính và xem luận văn của cô.
Bài viết của cô thực sự rất tệ, chẳng trách không thể nào qua được.
Anh xóa đi rất nhiều đoạn văn không có ích, những ngón tay dài mảnh mai của anh lướt nhẹ trên bàn phím.
Lục Hỉ Bảo tắm xong, cô chạy đến phòng bếp gọt trái cây và mang đĩa trái cây đến.
“Anh sửa thế nào rồi?"
Cô đặt đĩa trái cây xuống bên cạnh anh, Giang Thanh Việt kéo có ngôi lên đùi anh.
Anh vòng tay ôm lấy cô, củi dầu dụi cầm lên mái tóc mềm mại mới sấy khó của cô "sửa gần xong rồi
Lục Hì Bảo hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ đến luận văn nữa, cô ngồi trong lòng anh, được anh ôm như thế, cô làm gì còn tâm trạng nào nghĩ đến luận văn chứ, trái tim nhỏ bé của cô như muốn nổ tung ra rồi.
"Này, em ngồi dậy đã, như thế này anh khó gõ bàn phím." "Đừng nhúc nhích"
Giang Thanh Việt không có ý định buông cô ra, anh nhìn vào màn hình và nói: “Đút anh ăn một miếng trái cây" "Oh."
Lục Hi Bảo cầm lấy nữa, xiên một miếng táo đưa lên miệng anh.
Giang Thanh Việt há miệng ăn, mặc dù anh không nhìn cô, nhưng Lục Hi Bảo lại đỏ mặt và tim đập thình thịch.
Thật là kém cỏi quá đi
Khi hai má mát lạnh của Giang Thanh Việt chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của cô, anh vừa sửa luận văn vừa hỏi: "Nóng 2 Anh vòng tay ôm lấy cô, củi dầu dụi cầm lên mái tóc mềm mại mới sấy khó của cô "sửa gần xong rồi
Lục Hì Bảo hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ đến luận văn nữa, cô ngồi trong lòng anh, được anh ôm như thế, cô làm gì còn tâm trạng nào nghĩ đến luận văn chứ, trái tim nhỏ bé của cô như muốn nổ tung ra rồi.
"Này, em ngồi dậy đã, như thế này anh khó gõ bàn phím." "Đừng nhúc nhích"
Giang Thanh Việt không có ý định buông cô ra, anh nhìn vào màn hình và nói: “Đút anh ăn một miếng trái cây" "Oh."
Lục Hi Bảo cầm lấy nữa, xiên một miếng táo đưa lên miệng anh.
Giang Thanh Việt há miệng ăn, mặc dù anh không nhìn cô, nhưng Lục Hi Bảo lại đỏ mặt và tim đập thình thịch.
Thật là kém cỏi quá đi
Khi hai má mát lạnh của Giang Thanh Việt chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của cô, anh vừa sửa luận văn vừa hỏi: "Nóng 2 "không nóng, vẫn ổn "Nhưng mặt em rất nóng"
Giang Thành Việt còn đưa tay lên sở trán cô,
Lục Hì Bảo......
Cô khẽ hỏi: "Em có thể không ngồi trên đùi anh được không?" "Hu?"
Giang Thanh Việt dường như không nghe thấy.
""
Cô im lặng ngậm miệng.
Giang Thanh Việt nhanh chóng sửa xong luận văn, sau khi lưu lại, anh đột nhiên nhắc bồng cô lên, Lục Hi Bảo giật mình sửng sốt.
"Anh không sửa luận văn nữa à?" "Sửa xong rồi, bây giờ đi ngủ.
Giang Thanh Việt bế cô đi đến bên giường.
Lục Hì Bảo căng thẳng hơn: “Ừm...này...em ngủ trên ghế sofa!"
Anh đặt cô lên giường, ga trải giường và chăn đều là màu xám, phong cách rất đơn giản, vừa nhìn đã biết là giường ngủ của đàn ông.
Giang Thanh Việt ôm cô nằm trên giường, đắp "không nóng, vẫn ổn "Nhưng mặt em rất nóng"
Giang Thành Việt còn đưa tay lên sở trán cô,
Lục Hì Bảo......
Cô khẽ hỏi: "Em có thể không ngồi trên đùi anh được không?" "Hu?"
Giang Thanh Việt dường như không nghe thấy.
""
Cô im lặng ngậm miệng.
Giang Thanh Việt nhanh chóng sửa xong luận văn, sau khi lưu lại, anh đột nhiên nhắc bồng cô lên, Lục Hi Bảo giật mình sửng sốt.
"Anh không sửa luận văn nữa à?" "Sửa xong rồi, bây giờ đi ngủ.
Giang Thanh Việt bế cô đi đến bên giường.
Lục Hì Bảo căng thẳng hơn: “Ừm...này...em ngủ trên ghế sofa!"
Anh đặt cô lên giường, ga trải giường và chăn đều là màu xám, phong cách rất đơn giản, vừa nhìn đã biết là giường ngủ của đàn ông.
Giang Thanh Việt ôm cô nằm trên giường, đắp chăn bông lên: "Ngủ ở dây, không được phép chạy Bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo cô,
Lục Hì Bảo mở to mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Giang Thanh Việt nằm nghiêng người, nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô, đột nhiên gọi cô một tiếng: "Bảo" “Lại gần đây một chút, để anh ôm." Lục Hì Bảo do dự: “Không tốt lắm đâu?"
Giang Thanh Việt cứ nhìn cô chăm chăm như vậy, khiến toàn thân cô tê dại, ánh mắt anh như muốn nói, không có gì là không tốt.
Lục Hỉ Bảo dè dặt lại gần anh, cho đến khi sắp tới gần anh, Giang Thanh Việt dường như không thể chịu đựng được nữa, anh đột nhiên trở mình, đè lên người cô...
Lục Hi Bảo hốt hoảng, hàng lông mi dài run rẩy.
Thật sự muốn sao?
Khi đôi môi của anh sắp hạ xuống, cô bằng nhằm mắt lại, hàm răng cắn chặt môi, như thể chờ chết.
Giang Thanh Việt muốn bắt nạt cô, nhưng anh lại chăn bông lên: "Ngủ ở dây, không được phép chạy Bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo cô,
Lục Hì Bảo mở to mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Giang Thanh Việt nằm nghiêng người, nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô, đột nhiên gọi cô một tiếng: "Bảo" “Lại gần đây một chút, để anh ôm." Lục Hì Bảo do dự: “Không tốt lắm đâu?"
Giang Thanh Việt cứ nhìn cô chăm chăm như vậy, khiến toàn thân cô tê dại, ánh mắt anh như muốn nói, không có gì là không tốt.
Lục Hỉ Bảo dè dặt lại gần anh, cho đến khi sắp tới gần anh, Giang Thanh Việt dường như không thể chịu đựng được nữa, anh đột nhiên trở mình, đè lên người cô...
Lục Hi Bảo hốt hoảng, hàng lông mi dài run rẩy.
Thật sự muốn sao?
Khi đôi môi của anh sắp hạ xuống, cô bằng nhằm mắt lại, hàm răng cắn chặt môi, như thể chờ chết.
Giang Thanh Việt muốn bắt nạt cô, nhưng anh lại không nơi
Anh lật người nằm xuống và tắt đèn.
Lục Hi Bản từ từ mở mắt ra, cô năm lấy chăn bông, có chút bối rối, "Ngủ rồi sao?"
Anh khể đáp lại: "Ừm, không bắt nạt em nữa
Đợi sau này ở bên nhau lâu hơn đi, bây giờ trái tim cô dường như vẫn chưa lấp đầy anh,
Lục Hì Bào kéo chăn bông lên, che nửa mặt, cô nhìn lên trần nhà, đảo mặt và nói: "Thật ra, có thể bắt nat."
Ah....người vừa nói những lời đó là ai thế, da mặt thật là dày, dù sao cũng không phải cô.
"Em nói cái gì?" "Không...
không...ưm...
“Bảo, anh nghe thấy rồi."
Um um um....
không nơi
Anh lật người nằm xuống và tắt đèn.
Lục Hi Bản từ từ mở mắt ra, cô năm lấy chăn bông, có chút bối rối, "Ngủ rồi sao?"
Anh khể đáp lại: "Ừm, không bắt nạt em nữa
Đợi sau này ở bên nhau lâu hơn đi, bây giờ trái tim cô dường như vẫn chưa lấp đầy anh,
Lục Hì Bào kéo chăn bông lên, che nửa mặt, cô nhìn lên trần nhà, đảo mặt và nói: "Thật ra, có thể bắt nat."
Ah....người vừa nói những lời đó là ai thế, da mặt thật là dày, dù sao cũng không phải cô.
"Em nói cái gì?" "Không...
không...ưm...
“Bảo, anh nghe thấy rồi."
Um um um....
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...