Sau khi ăn sáng xong, Mộ Vị Lan gõ cửa phòng bên cạnh.
Lục Hì Bào chạy ra mở cửa.
“Vi Lan, cậu ăn sáng chưa?"
Mộ Vi Lan gật đầu: “Mình qua đây để hỏi bác sĩ Giang một vài chuyện "
Giang Thanh Việt nói: “Chắc là Hàn Tranh không ở Rome, cô đừng lo lắng.
Tối hôm qua, Giang Thanh Việt bị thương nặng, Mộ Vi Lan ngại không dám hỏi, nhưng trong lòng cô luôn lo lắng.
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?" “Chắc là anh ấy đến Dublin.
Mộ Vì Lan cổ chấp muốn đến Dublin tìm Phó Hàn Tranh, Lục Hi Bảo muốn đi cùng cô, nhưng vì Giang Thanh Việt bị thương nặng nên cô không thể bỏ anh lại một mình
Vì vậy cuối cùng Mộ Vì Lan đến Dublin một minh.
Dublin khá yên bình, cô đi một mình chắc cũng không sao.
Phó Hàn Tranh vội vàng bay từ Dublin đến Rome trong đêm.
Từ Khôn gọi điện cho Mộ Vi Lan nhiều lần nhưng đều tắt máy.
“Boss, điện thoại của bà chủ vẫn đang tắt máy, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Phó Hàn Tranh trước giờ luôn điểm tĩnh lúc này cũng hoảng loạn rối bởi, Rome vừa bị khủng bố tấn công, vẫn còn một số kẻ khủng bố đang hành động, nếu cô gặp phải đảm khủng bố đó...
“Liên lạc ngay với Giang Thanh Việt "Vâng.
Tín hiệu điện thoại ở Rome vẫn không tốt lắm, cuộc gọi bị ngắt liên tục.
khó khăn lắm Từ Khôn mới gọi điện được cho Giang Thanh Việt.
Kết quả là Giang Thanh Việt lại nói...
“Boss, bà chủ đã bay đến Dublin tìm anh, mới máy tiếng trước
Cô ấy không sao là tốt rồi
Khi Mô Vi Lan đến Dublin đã là buổi tối.
Mùa xuân nhiệt độ ở Dublin không cao, nhất là buổi tối thời tiết mát mẻ, Mộ Vi Lan không mặc nhiều quần áo, vừa xuống máy bay, cô quấn chặt áo len cao cổ trên người nhưng vẫn thấy lạnh, hai hàm răng cô và vào nhau, run lẩy bẩy.
Cô vào trong sảnh sân bay, và liên tục gọi điện cho Phó Hàn Tranh.
Nhưng đối phương luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô vừa lạnh vừa lo lắng, lo lắng phát khóc.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ, Dublin không bị tấn công, trạm phát tín hiệu cũng không bị nổ, tại sao vẫn không gọi điện thoại được.
Mộ Vị Lan đứng một mình đơn độc ở nơi đất khách quê người, trong lòng đẩy hoang mang và lo sợ.
Cô ngồi trong sân bay, gọi điện thoại rất lâu, cho đến khi điện thoại gần hết pin cô mới quyết định đến khách sạn ở tạm một đêm, sáng sớm mai cô sẽ tiếp tục liên lạc với Phó Hàn Tranh.
khi cô vừa ra khỏi sân bay, một tên ngoại quốc bám lấy cô và huýt sáo.
Mộ Vì Lan né tránh, nhưng tên ngoại quốc kia lại giở trò lưu manh để lôi kéo cô, cô luống cuống dùng tiếng Trung và tiếng Anh lẫn lộn, “Anh tránh xa tôi ra! Anh còn như vậy tôi sẽ gọi cảnh sát đấy! Anh biến đi
Đối phương kéo cánh tay cô, muốn đẩy cô vào trong xe taxi, Mộ Vi Lan hoảng loạn sợ hãi hét lên kêu cứu người qua đường, nhưng những người ngoại quốc xung quanh dường như không có ý định ra tay giúp đỡ người châu Á như cô.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Mộ Vi Lan giơ chân đá hắn ta, nhưng đối phương quá hung hăng, khi hắn ta ép cô lên xe taxi, Từ khôn vừa cùng Phó Hàn Tranh ra khỏi sân bay và ngay lập tức nhìn thấy Mộ Vi Lan đang bị một người ngoại quốc bắt nạt.
“Boss, tôi nhìn thấy bà chủ rồi!"
Từ Khôn chạy tới, đá văng tên ngoại quốc ra ngoài, ẩn hắn ta xuống đất và đánh hắn ta một trận
Mộ Vi Lan quay đầu lại nhìn và thầy Phó Hàn Tranh
Cô nhanh chóng chạy đến và lao thẳng vào vòng tay của anh.
"Hàn Tranh...
Anh không nhìn thấy cô, nhưng lại có thể ôm cô rất chặt, anh vỗ nhẹ vào lưng và an ủi cô: “Đừng sợ, không sao nữa rồi.
Mộ Vi Lan khóc nấc và đáp lại lời anh, cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
“Sao bây giờ anh mới tới, em gọi điện cho anh mãi mà không gọi được....tại sao anh không nghe điện thoại của em! Anh có biết em lo lắng cho anh nhiều như thế nào không...
Cô nói một hồi, nước mắt không ngừng tuôn rơi cô khóc nắc không thành tiếng.
Phó Hàn Tranh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cúi đầu và hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tiếng khóc của Mộ Vi Lan ngừng lại, những giọt nước mắt trào ra từ khỏe mắt, cô nắm lấy mảnh áo trên eo của anh.
Anh dựa đầu vào trán cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Anh sai rồi, được chưa?" Mô Vì Lan khóc nức nở, Phó Hàn Tranh ôm cô vào lòng như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh an ủi cô một lúc lâu.
"Anh cũng muốn nghe điện thoại của em, nhưng lúc đó anh đang ở Rome, và ở đó xảy ra cuộc bạo loạn, tất cả tín hiệu đều bị cắt, là Giang Thanh Việt đã sắp xếp máy bay riêng đưa anh và Từ Khôn rời đi.
Mộ Vi Lan nghẹn ngào hỏi: "Vừa rồi thì sao? Em gọi cho anh lâu như vậy....anh đều không nghe máy." “Bà Phó, vừa nãy anh ở trên máy bay, điện thoại tắt máy không thể nhận được cuộc gọi."
Phó Hàn Tranh nhìn cô chẳm chăm, đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi nói: "Anh vừa từ Rome bay tới đây.
Mộ Vi Lan nấc nghẹn: “Rome? Không phải anh...
“Một người đi trước, một người đi sau.
Khi em đến Dublin tìm anh, anh đã ở Rome rồi.
Giang Thanh Việt nói em chạy đến Dublin tìm anh, anh lại tức tốc bay về đây.
Bà Phó, chúng ta ở nước ngoài gặp nhau thật không dễ dàng gì."
Hai mắt Mô Vi Lan đỏ hoe, cô lại nhào vào lòng phó Hàn Tranh: "Em còn tưởng em không được gặp lại anh nữa..."
Phó Hàn Tranh để mặc cô ôm anh, anh cúi xuống và bế cô lên: "Chẳng phải là gặp được rồi hay sao." "Um."
Mộ Vi Lan vùi mặt vào lòng anh.
Về đến khách sạn, hai người xuống xe, Phó Hàn Tranh bế cô thẳng đến phòng tổng thống.
Mộ Vi Lan chỉ hưởng cho anh: “Bên trái, bên trái, nhét thẻ phòng vào"
Phó Hàn Tranh bế Mộ Vi Lan, cô cầm thẻ phòng và cắm vào khe cắm thẻ, đèn trong phòng bật sáng.
"Được rồi, đi về phía trước, bên phải, bên phải."
Phó Hàn Tranh đặt cô lên giường, mim cười nói: “Bà Phó, em để một người mù bể em đi đi lại lại có phải không thích hợp lắm không?" "Em sai rồi."
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, nửa quỳ trước mặt cô và nói: "Vừa nãy tâm trạng em không tốt nên có vài lời anh không nói..."
Anh vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan lấy tay bịt miệng anh lại: "Phó Hàn Tranh, anh không được phép dạy dỗ em!"
Nếu không phải bây giờ cô đang mang thai, và biết Phó Hàn Tranh không dám làm gì cô, cô đã không dám làm trái ý anh.
Phó Hàn Tranh bỏ tay cô ra: “Em biết anh định nói cái gì?"
Tất nhiên cô biết: "Nhất định là trách mắng em." "Anh làm sao nỡ trách mắng em
Phó Hàn Tranh đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh cô, bể cô ngồi lên đùi anh.
“Em biết Rome bị khủng bố còn dám chạy đến Rome tìm anh, em không muốn sống nữa hả? Hừm?" “Em lo lắng cho anh...lần sau em sẽ không làm như thế này nữa." “Còn dám có lần sau."
Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nếu sau này còn xảy ra tình hình như vậy, em vẫn sẽ liều mạng đi tìm anh.
Nếu anh xảy ra chuyện, em, Tiểu Đường Đậu và cả đứa bé trong bụng em biết phải làm sao?" "Bây giờ em mới nhớ đến việc mình đang mang thai?" “Nhưng chẳng phải em vẫn lành lặn đấy thôi, không thiếu một sợi tóc nào."
Phó Hàn Tranh lười mắng cô, có nói cô cũng không nghe, sau này anh sẽ giữ chặt cô trong tầm mắt của mình, và chỉ có như vậy mới giải quyết được.
Anh bể cô lên giường: "Anh bay qua bay lại, buồn ngủ chết rồi, em ngủ cùng anh một lát.
Phó Hàn Tranh mắt mắt lại, Mộ Vi Lan thò tay sở mái tóc ngắn và cứng của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không nên tắm trước sao?" “Ngủ dậy rồi tắm."
Mộ Vi Lan xót thương anh, anh chắc chắn buon ngủ lắm mới không quan tâm đến vấn đề sạch sẽ.
Cô lật người, dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh.
Tất cả những nỗi lo sợ và căng thẳng đều tan biến mất, cô cảm thấy vô cùng an toàn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...