Sau bữa tối, Hàn Linh kiềm cớ rời đi.
"Phòng khám của tôi còn hẹn một bệnh nhân đến tư vấn tâm lý, tôi về trước đây."
Mộ Vi Lan đứng dậy, mim cười nói: "Vậy tôi không giữ bác sĩ Hàn ở lại nữa.
Tôi biết thường ngày bác sĩ Hàn bận rộn, không nhất thiết phải đến nhà chúng tôi không nhất thiết...
Ảnh mắt Hàn Linh run rẩy.
Sắc mặt Hàn Linh hơi thay đổi, người luôn bình tĩnh như cô ta cũng bị rối loạn bởi những lời nói khiêu khích này của Mộ Vi Lan.
Sau khi Hàn Linh ra khỏi biệt thư, Phó Hàn Tranh đi theo sau.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn hai người đang trò chuyện trong sân qua khung cửa sổ kính.
Sắc mặt Hàn Linh rất khó coi, còn sắc mặt của Phó Hàn Tranh cũng rất lạnh lùng, xem ra không phải đang nói chuyện gì vui vẻ,
Trong sản.
Phó Hàn Tranh nói: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Lan nữa, cô ấy không thích cô
Hàn Linh giễu cợt nhìn Phó Hàn Tranh: "Cô ấy không thích tôi nên tôi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy sao? Phó Hàn Tranh, tôi là bạn của anh, có phải anh quên mất rằng khi anh bị trầm cảm rốt cuộc là ai đã ở bên cạnh anh không?"
Từ đầu đến cuối, cô ta hy sinh vì anh nhiều hơn Mộ Vi Lan, nhưng tại sao Mộ Vi Lan lại cướp đi Phó Hàn Tranh mà không cần tốn chút sức lực nào?
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh rất bình thản và lãnh đạm: “Bởi vì tôi coi cô là bạn, cô lại chỉ muốn đuổi vợ tôi rời khỏi tôi, Hàn Linh, đây gọi là bạn hay sao?" "Hàn Tranh...
anh, anh có ý gì?" "Kết quả xét nghiệm DNA của chủ hai và Tiểu Lan là do cô làm phải không?”
Trái tim Hàn Linh đập thình thịch: "Anh biết hết roi?" "Hán Linh, tâm tư của cô quả thâm sâu rồi Tâm từ thâm sâu? Phó Hàn Tranh có tư cách gì để nói người khác có tâm tư tham sâu?
Hàn Linh cười khẩy: “Tôi tâm tư thâm sâu cũng là vì muốn giành lại anh, tôi có gì sai chứ? Có phải đàn ông các anh đều thích những người trong trắng ngốc nghếch như Mộ Vi Lan không? Phải, cô ấy rất tốt, có ấy trong trắng như một tờ giấy, cô ấy không biết giờ trò, chỉ biết làm nũng và rơi nước mắt.
Phó Hàn Tranh, tôi tưởng anh không giống với những người đàn ông khác, nhưng tại sao đến cả anh cũng thích loại phụ nữ như vậy?"
Phó Hàn Tranh cau mày, anh chưa bao giờ nghĩ đến nỗi uất hận trong lòng Hàn Linh lại nhiều đến như vậy: “Hàn Linh, cô khiến người khác có quá nhiều áp lực." “Chỉ vì điều này thôi sao? Tôi luôn muốn hỏi rất cuộc tôi thua kém Mộ Vi Lan chỗ nào, xin anh hãy nói thật cho tôi biết, đừng dùng những lý do cao siêu đó để gạt tôi đi."
Hàn Linh siết chặt lòng bàn tay, cô ta nhìn chăm chẳm Phó Hàn Tranh.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh hờ hững nói: “Tôi không thích phụ nữ mạnh mẽ." Hàn Linh sừng sở
Cô ta từng nghĩ Phó Hàn Tranh sẽ nói dù mới lí do nhưng cô ta chưa từng nghĩ Phó Hàn Tranh lại dùng một lý do đơn giản như vậy để đuổi cô ta đi.
không thích phụ nữ mạnh mẽ.
"Nhưng ở bên cạnh anh, tôi cũng có thể trở nên yếu đuối.
Hàn Tranh, anh chưa từng muốn tìm hiểu tôi, tại sao anh lại đưa tôi vào danh sách không thể?"
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trở nên tối hơn: “Có thể tôi chỉ muốn cho Vi Lan cơ hội bước vào cuộc đời tôi, đây chính là lý do mà cô muốn
Phó Hàn Tranh quay người và gọi điện thoại.
Mộ Vi Lan ngồi trong phòng khách và nhận được cuộc gọi của anh, cô nói với Tiểu Đường Đậu: "Đường Đậu, mẹ ra ngoài đầu bố con, con tự chơi một mình trước nhé." "Mộ Mộ, mẹ mau đi đi, đừng để bố bị ngã.
Mộ Vị Lan bỏ điện thoại xuống, đi ra ngoài sân.
Khi đi đến bên cạnh Phó Hàn Tranh, cô nhìn thấy Hàn Linh vẫn đang đứng đó.
"Không phải bác sĩ Hàn còn có bệnh nhân đang đợi khám bệnh sao?"
Hàn Linh cầm chìa khóa xe, đôi mỗi tái nhợt, cô ta bước nhanh về phía chiếc xe, không quay đầu nhìn lại,
Sau khi ngồi lên xe, cô ta nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan qua cửa sổ xe.
Mộ Vi Lan mìm cười ngọt ngào với Phó Hàn Tranh, hình ảnh đó vô cùng chói mắt.
Hàn Linh nắm vô lăng, nuốt nước bọt, hai mắt cay cay, cuối cùng cô ta khởi động xe và rời khỏi biệt thự của nhà họ Phó.
Khi chiếc xe chạy ra khỏi sân, Mộ Vi Lan mới đỡ Phó Hàn Tranh vào trong nhà.
"Vừa nãy anh nói gì với Hàn Linh mà lâu thế?"
Cô chỉ hỏi một câu, nhưng lại khiến Phó Hàn Tranh nắm bắt được sự ghen tuông trong lời nói của cô.
Phó Hàn Tranh trêu đùa nói: "Giải quyết một số mối quan hệ sau này không cần phải qua lại
Mộ Vi Lan giả vờ không tâm và “ổ” một tiếng, cô nắm chặt cánh tay của anh, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng.
Cảm giác bớt đi một tình địch...
thật tuyệt vời.
Sau khi dỗ dành Tiểu Đường Đậu đi ngủ, Phó Hàn Tranh và Mộ Vì Lan vào phòng ngủ của mình.
Sau khi tắm rửa xong, Phó Hàn Tranh nằm trên giường một lực lâu, Mô Vị Lan cũng không lại gần anh.
"Không đi ngủ á
Mộ Vi lan đang đứng trước gương, nhìn khuôn mặt của mình.
Vết sẹo trên mặt cô dường như hơi lộ rõ, mấy ngày trước cô chăm sóc Phó Hàn Tranh nên không để tâm đến.
Nhưng hôm nay Hàn Linh nhắc tới, cô không thể không coi trọng vấn đề này.
Vết sẹo này đủ để khiến cô trở nên không tương xứng khi đứng bên cạnh Phó Hàn Tranh.
Vết sẹo đã bong hết vảy, nhưng vết thâm vẫn còn rõ ràng.
Sau khi Mộ Vi Lan bôi rất nhiều sản phẩm dưỡng da, cô nhìn đi nhìn lại vẫn thấy vết sẹo trông có chút khó chịu.
“Hàn Tranh, có phải vết sẹo trên mặt em quá xấu không?"
Phó Hàn Tranh đang dựa trên giường khẽ giật mình: “Dù bây giờ em có là yêu quái xấu xí anh cũng không nhìn thấy.
Mộ Vi Lan mặc đồ ngủ lên giường, cô sở lên mặt và nói: "Không biết vết sẹo này có thể mờ đi được không ngày mai em phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ
Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Không phải em nói với Hàn Linh em không quan tâm sao?"
Mộ Vi Lan liếc nhìn anh: "Đó chỉ là nói cho cô ấy nghe vậy thôi, làm gì có ai thích trên mặt minh lúc nào cũng có vết sẹo chứ, ảnh hưởng đến thẩm mỹ
Phó Hàn Tranh ôm cô, củi đầu hôn lên trán cô và nói: "Đừng lo, Giang Thanh Việt sẽ có cách.
"Ô, đúng rồi, bác sĩ Giang sang Ý công tác, không biết đã về hay chưa." "Sao em biết anh ta sang Ý công tác?" "Khi em ở Phi Lãnh Thủy, anh ấy nhắn tin cho em nói cho em biết có cách để chữa bệnh đa nhân cách của anh.
Đúng rồi, Hàn Tranh, có khi nào bệnh đa nhân cách của anh khỏi rồi không?" “Ừm, anh có cảm giác, sau khi Phó Tử Dạ rời đi, Phó Hiệu đã yếu đi rất nhiều.
Lần này anh bị thương ở đầu, nhưng Phó Hiệu không hề xuất hiện, có lẽ đã biến mất rồi." "Vậy thì tốt."
Mộ Vị Lan ôm chặt cổ anh, cuộn tròn trong lòng anh và hỏi: "Hàn Tranh, nếu em thật sự bị hủy hoại nhan sắc, anh còn cần em không?" “Bà Phả, bây giờ ông Phó là kẻ mù, em hỏi điều này có hợp lý không?" khỏe môi Mộ Vi Lan khẽ giật.
Phó Hàn Tranh ôm đầu cô: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, dù có là yêu quái xấu xí thì cũng kết hôn rồi."
Trái tim Mộ Vi Lan ngọt ngào ấm áp, cô ngước mặt hôn lên cằm của anh.
“Bây giờ em lại cảm thấy có chút may mắn, anh hông nhìn thấy, như vậy sẽ không nhìn thấy được dáng vẻ xấu xí của em, và cũng không thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp của người phụ nữ khác "
Phó Hàn Tranh kéo chăn cho cô và gật đầu: “Cũng có lý, không nhìn thấy gì là sạch sẽ nhất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...