Mộ Vi Lan ôm Tiểu Đường Đậu ngủ một giấc dài, cô bé cho tay vào miệng và căn ngón tay, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, rất đáng yêu.
Mộ Vi Lan nhìn cô bé mỉm cười ấm áp, cô cúi đầu hôn lên mà cô bé, nhẹ nhàng lấy tay cô bé ra, cô bé bập bẹ một tiếng rồi áp sát vào người cô.
Mộ Vi Lan không nhìn thấy Phó Hàn Tranh, sau khi vỗ về Tiểu Đường Đậu, cô xuống giường và ra khỏi phòng ngủ.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đi ra từ phòng làm việc của ông Phó.
“Hàn Tranh"
Cô bước đến và nằm tay anh.
Phó Hàn Tranh nói: "Anh nói với bố chuyện của chúng ta rồi." “Vậy anh nói với bố chúng ta không phải là anh em họ chưa?" “Ừm, anh nói rồi.
Lúc này Mộ Vi Lan mới yên tân: "Nhưng mà kết quả xét nghiệm DNA lúc đó không đáng tin cậy quá rồi, bây giờ em không biết phải đối mặt với chú thím như thế nào nữa.
“Nghe nói chủ thím đang làm thủ tục ly hôn rồi."
Mộ Vi Lan sững sờ: "Là bởi vì chuyện của em sao?" “Không phải tất cả, giữa hai người họ vốn đã tồn tại rất nhiều vấn đề.
Mộ Vi Lan không muốn quan tâm đến chuyện của người khác nữa, cô đỡ anh và nói: “Tiểu Đường Đậu còn đang ngủ, hay là anh cũng đi nghỉ ngơi đi.
Bây giờ mắt anh không nhìn thấy được, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi nhiều." “Ừm, ngày mai anh phải đến công ty xử lý công việc, thời gian này, mắt anh không tiện, chúng ta ở lại đây, tạm thời không về Tiên Thủy Vịnh nữa, em lại đang mang thai, việc trong nhà có thể giúp đỡ lo liệu"
Mộ Vi Lan gật đầu: "Được, em cũng muốn ở cạnh Tiểu Đường Đậu thêm một thời gian"
Sau khi Tiểu Đường Đậu tỉnh dậy, Mộ Vị Lan chơi cùng với cô bé.
Phó Hàn Tranh đang giải quyết công việc trong phòng làm việc, bởi vì mắt anh không được tiền nên Từ Khôn đã đến nhà.
“Anh đi điều tra xem kết quả xét nghiệm DNA của chú hai và
Tiểu Lan rốt cuộc làm ở bệnh viện nào?” “Vâng, thưa Boss.
Từ Khôn đi điều tra, phát hiện ra kết quả xét nghiệm DNA được làm ở phòng khám của Hàn Linh.
“Boss, bản kết quả xét nghiệm DNA là kết quả do phòng khám của bác sĩ Hàn cấp, liệu có bị ai động vào không?" Vừa nói xong, chuông điện thoại của Phó Hàn Tranh vang lên.
Phó Hàn Tranh hỏi: "Ai gọi đấy?”
Từ Khôn liếc nhìn 10 người gọi và nói: “Là bác sĩ Hàn Sau khi Từ Khôn kết nối cuộc gọi, anh đưa điện thoại cho Hàn Tranh.
“Alo, Hàn Tranh: “Có chuyện gì vậy?" “Tôi...tôi nghe nói anh vừa đi công tác về, lâu rồi cũng không liên lạc với anh, anh khỏe chứ?"
Phó Hàn Tranh trả lời ngắn gọn: “Tôi rất khỏe.
“Tôi có thể đến gặp anh được không? Lần trước gặp anh là khi Phó Hiệu xuất hiện.
Phó Hàn Tranh gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt trầm tư: "Tôi và Tiểu Lan vừa mới về đến nhà họ Phó, tối nay cô đến biệt thự của nhà họ Phó ăn tối đi.
Hàn Linh sững sờ, Mộ Vi Lan cũng về rồi sao?
Vì vậy trong khoảng thời gian Phó Hàn Tranh biến mất, anh da di tim Mộ Vi Lan? "Được, tối gặp lại "
Bởi vì mặt của Phó Hàn Tranh không thuận tiện, anh làm việc hơn hai tiếng nhưng hiệu quả rất thấp, anh có chút mệt mỏi.
Từ Khôn nhẹ giọng nói: "Boss, hay là anh nghỉ ngơi chút đi, tôi kêu di Lan chuẩn bị cho anh một ly cà phê.
Phó Hàn Tranh gật đầu, đáp lại một tiếng.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại, đưa tay bóp trần, có chút bất lực.
Trên trận anh đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay nhỏ lạnh.
“Tiểu Lan?"
Mo Vi Lan nhẹ nhàng xoa bóp đầu anh, và nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, mắt anh không nhìn thấy, xử lý công việc chắc chắn sẽ phải tốn nhiều công sức, nhưng sau này sẽ tốt hơn, anh đừng quá lo lắng.
Phó Hàn Tranh năm lấy tay cô, kéo cô lại ngồi vào lòng anh.
Mộ Vi Lan ngôi trên đùi anh, nhìn đống tài liệu chất đầy trên mặt bàn, cô nói: "Hay là em đọc cho anh nghe? Nhưng như vậy liệu có chậm quá không"
Phó Hàn Tranh mỉm cười, ôm lấy cô, cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc cơ, tâm trạng cáu kỉnh của anh bỗng chốc dịu đi rất nhiều.
“Hàn Tranh, khi nào mắt anh khỏi, chúng ta ra ngoài du lịch đi.
Anh là một người tham công tiếc việc, chưa bao giờ có cơ hội để mình được nghỉ ngơi, em sợ anh như vậy sẽ làm hại sức khỏe của mình."
Phó Hàn Tranh nhắm mắt lại, anh tựa nhẹ vào đầu cô, giọng nói khàn khàn: "Được."
Khi Từ Khôn mang tách cà phê lên, anh vừa mở cửa liên nhìn thấy Mộ Vi Lan đang ngồi trong lòng Phó Hàn Tranh, hai người ôm hôn thân thiết, vội vàng đi ra ngoài.
Mộ Vi Lan đỏ mặt ngượng ngùng.
"Hình như trợ lý Từ nhìn thấy rồi, có phải em làm phiên anh làm việc rồi không?" “Anh ta nên biết thế nào là bất lịch sự.
“À đúng rồi, tối nay Hàn Linh sẽ đến ăn tối.
Mộ Vi Lan giật mình, mặc dù cô và Hàn Linh không có mối thù lớn nào, nhưng trong lòng cô thực sự không thích Hàn Linh.
Dù cô biết Phó Hàn Tranh không có ý gì với Hàn Linh, nhưng làm gì có người phụ nữ nào muốn kết thân với một người phụ nữ thèm muốn chồng mình.
“Sao cô ấy lại đột nhiên đến ăn cơm?" “Em ghen rồi à?”
Mộ Vi Lan căn môi nói: "Em ghen cái gì chứ, người trong giấy đăng ký kết hôn của anh là em.
Phó Hàn Tranh mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Anh nghi ngờ bản kết quả xét nghiệm DNA giả đấy chính là do cô ấy động tay vào."
Mộ Vi Lan cau mày: “Cho dù cô ấy muốn chia rẽ chúng ta, cũng không thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy chứ?” “Cô ấy là bạn đại học của anh, lại từng bác sĩ của anh, nhưng bây giờ có vẻ như anh và cô ấy không thể làm bạn được nữa."
Mộ Vi Lan cảm thấy có chút áy náy: "Em xin lỗi, em đã hại anh mất đi một người bạn." “Không liên quan gì đến em, ngoan, ra ngoài đi, em ở đây anh không thể làm việc được." "Um."
Mộ Vi Lan ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Từ Khôn bưng tách cà phê đứng đợi ở cửa, cô ngại ngùng.
“Trợ lý Từ, anh mang cà phê vào đi.
Khoảng thời gian này, nhờ anh chăm sóc cho Hàn Tranh" “Bà chủ, đây là bổn phận và trách nhiệm của tôi."
Bảy giờ tối.
Hàn Linh vừa đến, cô ta ngồi dưới lâu nói chuyện với ông Phô một lúc, Mộ Vi Lan đỡ Phó Hàn Tranh xuống lầu “Chậm thôi, cẩn thận một chút." Mộ Vị Lan nhắc nhở Phó Hàn Tranh, và dõi theo từng bước đi của anh.
Ông Phó và Hàn Linh cùng nhìn lên phía cầu thang, cảnh tượng ấm áp dịu dàng khiến Hàn Linh đau nhói.
Ông Phó mỉm cười, nhấp một ngụm trà và khen ngợi: "Ta càng ngày càng thích Vi Lan, con bé chăm sóc Hàn Tranh rất cẩn thận.
Hàn Linh run rẩy hỏi: "Hàn Tranh...sao vậy?"
Tại sao xuống lầu còn cần người khác dịu đỡ? “Mất nó không nhìn thấy, nhưng may là có Vi Lan chăm sóc bên cạnh, ta thấy nó cũng không vội hồi phục đầu Hàn Linh lo lắng hỏi: “Sao tự nhiên lại không nhìn thấy được?"
Ông Phó liếc nhìn hai người tay trong tay trên cầu thang, ông từ từ nói: "Xảy ra chút chuyện, Hàn Tranh bảo vệ Vi Lan, có thể đã bị vật nặng đập vào đầu, dẫn đến việc tổn thương dây thần kinh thị giác
Sắc mặt Hàn Linh tái nhợt, cô ta siết chặt lòng bàn tay.
Để bảo vệ Mộ Vi Lan...
Phó Hàn Tranh không cần mạng sống nữa sao?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...