Tổng Yến Trầm vừa nằm xuống, chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là Côn Dã.
"Alo, cậu chủ, Ngụy Trần Vân chạy trốn rồi.
Tổng Yến Trầm khẽ "ùm" một tiếng: "Biết rồi, chuyện của Tổng Sơn Sơn đã xử lý xong chưa?" “Xử lý xong rồi, Tổng Sơn Sơn hút ma túy được một thời gian rồi nên sẽ không thể ra ngoài trong vòng nửa năm đến một năm đầu “Canh chừng Ngụy Trân Vân.
"Vàng"
Sau khi Tổng Yến Trầm cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại, trên màn hình là hình ảnh một cô cô gái trẻ đang nằm ngủ trên bàn, hàng lông mi rất dày và dài giống như một chiếc quạt nhỏ, cô rất ngoan và yên tĩnh.
Anh ngồi bên cạnh giường, nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng trong veo, anh khẽ cong môi, cầm điện thoại và lên giường.
Bên dưới gối là một chiếc váy của Diệp Hi.
Bao năm qua, Diệp Hi luôn trốn chạy, một năm 365 ngày, bọn họ có lẽ có đến 300 ngày là chia xa nhau.
Tổng Yến Trầm rất khó ngủ, anh phải đặt một món đồ của Diệp Hi dưới gối mới có thể ngủ được.
Tối nay, cho dù Diệp Hi không ngủ bên cạnh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy ấm áp bởi vì nụ hôn đơn giản kia, nó giống như một tiết trời mùa xuân đẹp đẽ.
Biệt thự nhà họ Tổng.
Ngụy Trần Vân thảm hại chạy về nhà và quát mắng: "Mấy ngày nay tôi không về nhà, các người không đi tìm tôi sao? Có phải các người không coi tôi ra gì không! Tôi mới là bà chủ của các người Cổ Vũ Tinh đã ly hôn với Tổng Nghị rồi! Tôi mới là bà chủ của ngôi nhà này!"
Những người giúp việc run rẩy khi bị mắng, đứng co rum một góc không dám nói gì.
Tống Nghị ở trên phòng làm việc nghe thấy tiếng ồn ào, ông ta đi xuống lầu: "Ồn ào cái gì?”
Ngụy Trân Vân nhìn thấy Tống Nghị, bà ta cười khẩy: "Ông rõ rằng biết tôi ở chỗ Tổng Yến Trầm, tại sao ông không báo cảnh "Báo cảnh sát? Những chuyện xấu xa của bà, lẽ nào bà còn muốn làm ầm đến đồn cảnh sát?" “Tôi làm chuyện gì xấu xa rồi, Tống Nghị, tôi mới là vợ ông! Trong lòng ông chắc không phải vẫn còn nghĩ đến người đàn bà đoản mệnh Cổ Vũ Tinh đó chứ!"
Tổng Nghị nhìn bộ dáng ngang ngược của Ngụy Trân Vân, ông ta cảm thấy ghê tởm, cau mày nói: “Năm đó bà sai người bắt Tiểu Tiểu đi, hại Vũ Tinh hơn hai mươi năm trời không được gặp con gái ruột của mình.
Ngụy Trần Vân, đây là điều mà con người có thể làm ra được hay sao? Tiểu Tiểu cũng là con gái của tôi l “Hừ, bây giờ ông lại bắt đầu đổ lỗi rồi.
Là ông nói muốn để tôi làm bà chủ của nhà họ Tống, nhưng tôi đợi bao nhiêu năm, nhìn ông và Cổ Vũ Tinh sinh hết đứa con này đến đứa con khác, ông có quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Tôi và Sơn Sơn ở bên ngoài chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường miệt thị, lẽ nào không đáng thương sao?"
Tâm trạng Tổng Nghị rất rối bời, ông ta mím môi nói: "Bà về đúng lúc lắm, chúng ta nói chuyện chính đi.
Những chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại, là đúng hay sai, tôi không quan tâm nữa.
“Ông có ý gì? Ông muốn nói chuyện gì với tôi?” Ngụy Trân Vân cảnh giác nhìn ông ta.
“Nói về chuyện ly hôn của chúng ta...
Tổng Nghị vẫn chưa nói xong, Ngụy Trần Vẫn lập tức hét lên: “Ông đừng có mơ! Tống Nghị, tôi nói cho ông biết.
Tôi hy sinh vì ông biết bao nhiêu năm, khó khăn lắm tôi mới ngôi lên vị trí bà Tổng, dù tôi chết, tôi cũng phải chết trên vị trí của bà Tổng! Ông muốn ôn lại tình xưa với Cổ Vũ Tinh phải không, ông hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, tôi sẽ không nhường đâu!” "Chuyện này không liên quan gì đến Vũ Tinh! Trân Vân, tôi nhớ trước đây bà là người thấu tình đạt lý, tại sao bây giờ bà lại trở nên cố chấp và ngang ngược như vậy! “Thấu tình đạt lý? Hừ, sao, bây giờ ông nhìn bộ mặt thật của tôi rồi, có phải ông thực sự cảm thấy không nên ly hôn với Cổ Vũ Tinh?"
Tổng Nghị nhíu mày sâu hơn.
"Vân Trần, tôi không ngờ bà lại như thế này.
Thành thật mà nói, từ khi kết hôn với bà, bà khiến nhà họ Tổng chúng tôi náo loạn, không có một ngày bình yên, bà có thể đừng suốt ngày gây rắc rối cho tôi không? Nếu bà để tâm đến việc dạy dỗ Sơn Sơn, bây giờ Sơn Sơn cũng sẽ không chơi bời như vậy!” “Sơn Sơn làm sao? Sơn Sơn nhà ta làm sao? Nó là con trai ông đấy! Ông suốt ngày nói nó không bằng Tổng Yến Trầm, có người bố nào như ông không? Sao thế, Tống Nghị, có phải ông muốn giao Tổng Thị cho Tổng Yến Trầm quản lý không? Tổng Yến Trầm ngày nào cũng đối đầu với Tống Thị, ông giao Tổng Thị cho nó sẽ hủy hoại Tổng Thị đấy!" “Tôi cũng muốn giao Tổng Thị cho Yến Trầm lắm, nhưng người ta không cần! Còn nữa, vừa nãy đồn cảnh sát gọi điện tới con trai cưng của bà bị bắt đi rồi!”
Ngụy Trần Vân run rẩy: "Ông nói cái gì?” “Cái tốt nó không học, chỉ làm những việc đáng xấu hổ ở bên ngoài, nó và đám bạn chó của nó không đánh bạc thì chơi ma túy, bị bắt cũng tốt, để nó nhớ đời!"
Ngụy Trân Vân tức giận: "Nhất định là do Tổng Yến Trầm làm!” “Nếu nó không chọc giận Yến Trầm, Yến Trầm có rảnh mà để ý đến nó không! “Ý ông là sao, con trai bị bắt rồi, ông không nhờ người cứu nó mà còn ở đây nói những lời vô bổ ấy! Tổng Nghị, ông đừng quên, Sơn Sơn cũng là con trai của ông!”
Tổng Nghị quá mệt mỏi với Ngụy Trần Vân, ông ném tờ giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt bà ta.
"Tôi không muốn nói thêm gì với bà, đây là thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký tên rồi, mong bà hãy nhanh chóng kỷ nó." Ngụy Trân Vân nằm chặt tờ giấy ly hôn trong tay và xé vụn.
“Ông đừng có mơ" Sau khi Ngụy Trần Vân trừng mắt nhìn Tống Nghị, bà ta quay người rời khỏi nhà họ Tống.
Tổng Yên Trầm bắt cóc bà ta đã đành, bây giờ còn dám động đến Sơn Sơn, bà ta không yên ổn, Tổng Yến Trầm cũng đừng hòng yên ổn
Ba ngày sau, Phó Hàn Tranh cần phải trở về Bắc Thành để xử lý việc của công ty.
Mộ Vị Lan muốn ở lại với bà Cổ thêm mấy ngày, nhưng bà Cổ lại là người rất hiểu biết, bà để Mộ Vi Lan trở về với Phó Hàn Tranh.
Khi Phó Hàn Tranh đang thu dọn hành lý, Mộ Vi Lan ôm anh từ phía sau.
Phó Hàn Tranh khẽ hỏi: "Sao vậy, lại muốn làm nũng ở lại?" “Em đương nhiên là muốn cùng anh trở về Bắc Thành, em chỉ đang nghĩ đến những lời mẹ nói.
Mẹ nói rằng lấy chồng phải theo chồng, không được rời xa chồng nửa bước, đó mới là nghĩa vợ chồng.
Phó Hàn Tranh nghe thấy vậy, anh cong môi, mim cười, quay đầu lại nhìn cô: “Sợ anh về Bắc Thành đi tìm gái xinh hay sao?” Mộ Vi Lan hừ một tiếng, lườm anh và nói: “Anh dám đi tìm gái đẹp ở Bắc Thành, vậy em sẽ đi tìm trai đẹp ở Nam Thành" Phó Hàn Tranh cố tình trêu chọc cô: “Em ả, một bà bầu, ngoài anh ra ai thèm muốn em chứ?"
Mộ Vi Lan véo người anh.
Cô đánh Phó Hàn Tranh một lúc, Phó Hàn Tranh vô nhẹ eo cô: “Được rồi, chúng ta đến chào hỏi anh trai em đi, phải ra sản bay rồi khi đến từ biệt Tổng Yến Trầm và Diệp Hi, Mộ Vi Lan ôm
Diep Hi.
Mộ Vi Lan nói với Diệp Hi: "Phải đối xử tốt với anh tôi nhé.
Diệp Hi làm ngơ và nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ đến Bắc Thành tìm cô và gặp Tiểu Đường Đậu." "Được."
Từ khôn cất hành lý vào trong cốp xe, Phó Hàn Tranh mở cửa xe, một tay chống lên nóc xe, một tay vòng qua eo Mộ Vi Lan: "Lên xe đi."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...