Một buổi tối nhiều niềm vui và nỗi buồn, lúc này Mộ Vi Lan nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc nhưng không thể nào ngủ được nữa.
Bởi vì có Phó Hàn Tranh, nên cô mới dám nhìn ra ngoài cửa sổ tăm tối, nơi có thể có thứ gì đó đang lớ lừng xung quanh.
Gần hai ngày Phó Hàn Tranh không nghỉ ngơi nhiều, anh vội vàng chạy tới Nam Thành, lúc này được ôm cô trong lòng, anh hơi buồn ngủ.
Anh vòng tay qua người cô, ngửi mùi hương thanh mát trên tóc cô, hôn lên trán cô và nhẹ nhàng nói: "Mau ngù di."
Mộ Vi Lan mở to hai mắt, cô ôm lấy cánh tay của Phó Hàn Tranh, đảo mắt một vòng xung quanh: “Hàn Tranh, anh nói xem ở đây thực sự có quỹ đói không?"
Phó Hàn Tranh nhắm mắt khẽ mỉm cười, anh ôm chặt cô hơn, bất giác hôn lên mũi và môi của cô: “Anh không biết có ác quỷ hay không, nhưng anh biết bây giờ bên cạnh em có một con quỷ đói
Khi Mộ Vi Lan phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đò bừng và đập mạnh vào vai anh.
Người đàn ông này, đến bây giờ vẫn còn đang nghĩ về những chuyện ấy! "Được rồi, không đùa giỡn nữa, nghe lời anh, mau ngủ đi."
Phó Hàn Tranh vươn tay tắt đèn, ôm chặt cô trong chăn bông ấm áp.
Mộ Vi Lan thu mình trong lòng anh, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, cô thở dài: “Hàn Tranh, em còn tưởng chúng ta thực sự sẽ phải rời xa nhau, may là anh đến Nam Thành tìm em." "Không bao giờ, em đừng suy nghĩ linh tinh.
Phó Hàn Tranh tựa cảm trên đỉnh đầu cô, Mộ Vi Lan lại hỏi: "Nếu như chúng ta thực sự có quan hệ huyết thống, anh vẫn sẽ đến tìm em chứ?" “Trước khi đến tìm em, anh còn chưa biết đến việc ấy chỉ là nhầm lẫn.
“Ó, phải rồi, vì vậy cho dù chúng ta là anh em họ anh vẫn sẽ đến tim em.
Phó Hàn Tranh “Ừm" một tiếng, đưa tay vuốt ve sau dầu có.
Đêm nay Mộ Vi Lan có rất nhiều chuyện, có vùi mặt vào có anh, hàng lông mi dài của cô khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, anh không khỏi cau mày nhưng cũng không muốn đẩy cô ra.
"Hàn Tranh, anh nói xem, nếu bà cố không tìm được người thích hợp để hiến tế bào gốc tạo máu cho mình...
Nhắc đến việc này, Phó Hàn Tranh lập tức mở mắt ra, anh rất cảnh giác và nghiêm túc nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, anh ngắt lời cô và nói: "Anh không đồng ý.
Anh không quan tâm em đang nghĩ cái gì, anh không cho phép em nghĩ về nó nữa."
Phó Hàn Tranh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen láy nghiêm nghị nhìn cô.
“Anh làm gì mà căng thẳng thế, em cũng không nói sẽ đi hiến tế bào gốc tạo máu cho bà Cổ.
Nếu em không có thai, em nên đi hiến tặng cho bà ấy.
Nhưng mà bây giờ em đang mang thai đứa con của chúng ta, còn mới là người đầu tiên em phải suy nghĩ đến, em sẽ không mang con mình ra mạo hiểm đâu."
Hơn nữa, mặc dù năm đó bà Cổ không phải là có tình bỏ rơi cô, nhưng đó cũng là một sai lầm.
Bao nhiều năm trôi qua, cô đã trưởng thành, có một cuộc hôn nhân đẹp và người bạn đời yêu thương mình, cô không cần tình cảm của một người mẹ nữa.
Mặc dù bà Có rất tốt, nhưng hiện giờ Mô Vi Lan vẫn chưa có quá nhiều tình cảm với bà ấy.
So với con của cô và Hàn Tranh, vị trí của bà Cổ trong lòng cô thật sự vẫn còn cách rất xa.
“Hiền tế bào gốc tạo máu là một chuyện lớn, cho dù em không mang thai cũng không thể tự ý quyết định.
Sau này gặp phải những chuyện như vậy, em đều phải bàn bạc với anh.
Lần này em tự ý bỏ nhà ra đi, anh còn chưa kiểm điểm em đầu"
Mộ Vi Lan nũng nịu: "Còn phải kiểm điểm sao? Chắc không phải lại viết bản kiểm điểm đấy chứ?"
Phó Hàn Tranh búng lên trán cô: “Viết bản kiểm điểm là nhẹ nhất rồi, em hãy suy nghĩ kĩ làm sao để nhận lỗi đi."
Mộ Vi Lan chớp chớp và chu miệng nói: “Anh có thể nể tình em đang mang thai mà bỏ qua cho em được không?" "Em mang thai, nếu còn không dạy dỗ cần thận, chẳng phải sau này sẽ càng ngang ngược hơn sao? Mang theo bụng bầu chạy khắp thế giới, anh nghĩ em có thể làm được ra chuyện ấy" khóe miệng Mô Vị Lan khẽ giật, cô làm bám nói: "Em làm gì có, mà anh nói cái giọng gì thế, em có thể bỏ ra nhà đi, mang theo con của anh bỏ chạy không được à? Bây giờ con vẫn chưa sinh ra, anh đã coi trong con hơn rồi.
Đợi đến khi con chào đời, liệu có phải em sẽ trở thành người kém quan trọng nhất trong lòng anh không?"
Phó Hàn Tranh nheo mắt nhìn cô: “Mô Vị Lan "Hu?" "Sao em ghen nhiều thế?" “Đó đó chẳng phải là vì em quá yêu anh hay sao"
Khi Phó Hàn Tranh nghe được câu trả lời này, đôi mắt đen của anh sững sờ, anh không ngờ cô sẽ trả lời một cách tự nhiên và rõ ràng như vậy.
Anh còn tưởng, cô sẽ phớt lờ vấn đề đi....
Anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng và cưng chiều: "Dù sau này có sinh bao nhiêu đứa con, người anh yêu thương nhất vẫn luôn là em." “Thật sao?" Mộ Vi Lan giống như một đứa trẻ, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao.
Phó Hàn Tranh min cười gật đầu: "Con cái là kết tinh của tình yêu, chúng chỉ có thể đi cùng chúng ta một đoạn đường trong cuộc đời, sớm muộn cũng sẽ phải rời xa bố mẹ, nhưng người bạn đời mới là vĩnh hang." “Nếu để Tiểu Đường Đậu nghe thấy bố nó nói như vậy, liệu con bé có buồn không?".
"Sau này Tiểu Đường Đậu trưởng thành, sẽ có người đàn ông chiều chuộng yêu thương con bé.
Đến khi đó, chỉ sợ con bé sẽ vội vàng muốn lấy chồng, không thèm để ý đến người bố này.
“Thật khó để tưởng tượng, bạn trai sau này của Tiểu Đường Đậu nhà ta là người như thế nào.
Khi con bé kết hôn, chắc là em sẽ không nỡ
Phó Hàn Tranh gỗ lên trán cô: "Ai không biết còn tưởng em phải bảy tám mươi tuổi rồi, em suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, mau ngủ đi." “Chẳng phải là vì em lâu quá không được gặp anh, nên mới muốn tìm chút chuyện để nói với anh hay sao?" "Ngày mai nói tiếp, em phải thông cảm cho anh, người đàn ông của em đã gần hai ngày không ngủ rồi." “Được rồi, anh ngủ ngon.
Sau khi ngủ, Mộ Vị Lan nhìn vào đôi mắt thăm quảng của anh, có chút thương xót: "Hàn Tranh, có phải đã rất lâu rồi anh không được ngủ ngon phải không?"
Phó Hàn Tranh nằm lấy tay cô: “Những ngày em bỏ nhà ra đi, anh thường xuyên mất ngủ.
Vì thế gần đây anh rất dễ nổi giận, tốt nhất là em đừng làm chuyện gì ngu ngốc chọc tức anh." "Ừm, em không làm, em sẽ không chọc giận anh rất rất lâu.
Phó Hàn Tranh bật cười: "Rất rất lâu? Rất rất lâu của em là bao lâu?”
Một tháng? Hai tháng? “Sau này em chắc chắn ít nhiều cũng vẫn sẽ làm một số việc khiến anh không hài lòng, thậm chí sẽ khiến anh khó chịu bực bội.
Nếu anh tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, anh thà cố gắng làm quen với những việc ngu ngốc em làm thì hơn.
" "
Phó Hàn Tranh véo má cô: "Mộ Vi Lan.
"Hum?" “Em học ai thói lý luận này thể?"
Mộ Vì Lan than thở: “Anh nhẹ tay một chút, mặt em sắp bị anh vào sừng rồi.
Chồng người khác đều xoa dầu, ôm áp, còn anh suốt ngày véo má em.
Mặt em sắp bị anh bắp thành mặt bánh bao rồi “Xoa đầu nhiều không sợ bị hói đầu áp
Hình ảnh xoa đầu ngọt ngào như vậy, tại sao từ miệng anh nói ra lại biến thành hình ảnh hói đầu rồi....
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...