Bắc thành, bệnh viện.
Khi Phó Hàn Tranh tỉnh lại, toàn thân giống như rời rạc, tử chỉ giống nhưu bị người ta di chuyển mà quên đặt lại vị trí ban đầu, nhưng chỗ khó chịu nhất là đầu, vừa tế vừa sưng, giống như bị tách ra vậy.
Từ khôn lo lắng nhìn anh, "Boss, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Phó Hàn Tranh nhớ, trên đường anh đến sân bay là vì đau dạ dày nên đã đâm vào lan can ở bên đường, rồi Phó Hiệu xuất hiện.
Anh cũng nhớ rất rõ, sau khi Phó Hiệu xuất hiện, đã giả danh thân phận của anh đề li hôn với Mộ Vi Lan.
“Boss, anh thấy thế nào? Tôi đi gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ đến chẩn đoán, nói: "Cơ thể của tổng giám đốc Phó không có trở ngại gì lớn, đột nhiên ngất xỉu, có phải là do làm việc quá khổ cực không, cần phải chủ ý nghỉ ngơ, chắc là do làm việc quá sức nên dẫn đến ngất xỉu" Phó Hàn Tranh đương nhiên biết nguyên nhân mình đột nhiên ngất xỉu trong phòng hội nghị, anh nhìn vào chiếc nhận cưới được đeo trên ngón áp út, rồi chau mày lại.
Sau khi bác sĩ rời đi, Phó Hàn Tranh nói: "Lập tức giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
"Nhưng mà Boss, anh vừa mới tỉnh lại, chí ít cũng nên ở bệnh viện quan sát một chút, bây giờ anh xuất viện thực sự không sao chứ?"
Phó Hàn Tranh ngữ khí rất kiên định nói: “Tôi ngất xỉu, là vì nhân cách của tôi và Phó Hiệu hoán đổi cho nhau.
“Cái gì? Anh là nói, người xuất hiện mấy ngày nay, là Phó Hiệu sao?" "Um."
Từ Khôn càng thêm kinh ngạc, "Vậy mà tôi lại không phát hiện, nhưng mà hành động của Phó Hiệu sao lại giống của anh như vậy chứ? Anh ta thậm chí còn bảo tôi sai người đi tìm chiếc chấn cưới của bà chủ tặng cho anh nữa." "Giang Thanh Việt từng nói, giữa các nhân cách có lẽ sẽ xuất hiện trạng thái dung hoà "Dung hoà?” Tử không càng thêm khó hiểu.
"Có lẽ là vì sự rời đi của tiểu Lan đã kích thích đến bộ não và trạng thái tinh thần của tôi, vì vậy, triệu chứng đa nhân cách của tôi có lẽ rất nhanh sẽ được chữa trị.
Từ Khôn: “Vì vậy, mấu chốt tồn tại triệu chứng đa nhân cách của anh, có thể là ảnh hưởng của bà chủ dõi với anh sao?"
Nói như vậy, thì cũng không quá khó hiểu.
Suy cho cùng, tầm quan trọng của Mộ Vị Lan đối với Phó Hàn Tranh, đã có ảnh hưởng rất lớn.
Cô quá có thể điều khiển tâm trạng của Phó Hàn
Tranh rồi.
“Lập tức đi điều tra động tĩnh của tiểu Lan, tôi sợ cô ấy đã rời khỏi Phi Lãnh Thuỷ rồi." “Vâng, Boss."
Đêm đầu tiên Mộ Vi Lan đến Nam thành, hoàn toàn bị mất ngủ.
Cô nằm trên chiếc giường mềm mại, nhưng lại không thể ngủ được, nghĩ đến cảnh ngày mai gặp mặt bà Cổ, đồng thời cũng không kìm lòng nhớ Phó Hàn Tranh.
Nằm trên giường xoay đi xoay lại, cuối cùng cảm thấy khát, liên mặc quần áo đi xuống phòng bếp rót nước uống.
Kỳ lạ, dạo này cứ đến đêm là cô lại vừa đói vừa khát, nhưng ban ngày cô cũng đã ăn không ít đó.
Đang uống một cốc nước xuống bụng, thì phòng khách liền vang lên tiếng bước chân.
“Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?"
Là Tống Yến Trầm.
Anh ấy mặc một bộ pijama màu xanh đậm bằng bông, trồng thân thiết hơn nhiều so với dáng vẻ ăn mặc chỉnh tế của ban ngày.
Mộ Vi Lan vẫn chưa nghĩ được nên dùng cách nào đề chung sống với người anh trai ruột vốn không thân thuộc này, “Ỏ, tôi thấy hơi khát, nên xuống đây uống mấy ngụm nước, tôi làm phiền đến mọi người ngủ rồi sao?" “Không phải, phòng của nhà chúng ta cách âm rất tốt
Mộ Vi Lan sững sờ, không ngờ rằng Tổng Yến Trầm sẽ hiền lành như vậy.
Tống Yến Trầm liếc nhìn cô, quan tâm hỏi: “Vừa đến nhà họ Cố, chắc là chưa quen nhiề “Ừm, có một chút "Đúng lúc, anh cũng không ngủ được, chỉ bằng chúng ta nói chuyện đi Vừa lúc, anh muốn tìm hiểu một chút về em gái
Tổng Yến Trấm rất tự nhiên nói: "Đói rồi phải không muốn ăn gì nào? Em đến phòng khách ngồi đi, anh nấu chút đồ ăn đêm, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Như vậy, chắc cô sẽ tương đối thoải mái chứ?
Mộ Vi Lan đơ ra, thật không ngờ rằng Tống Yến Trầm lại biết chăm sóc người khác như vậy, “Anh biết nấu ăn ả, vậy Hi Hi có phúc lớn rồi."
Tổng Yến Trầm cong miệng lên, ánh mắt trìu mến, "Cô ấy không thích ăn đồ của anh nấu.
Mộ Vi Lan có chút ngại ngùng, khách sáo hỏi: “Có cần tôi giúp không? Tôi cũng biết nấu ăn, tuy có thể sẽ không ngon đến thế “Không cần khách khí với anh, chúng ta là người nhà mà.
Đi phòng khách ngồi đi."
Diệp Hi nói, Tổng Yến Trầm trước đây tính tình rất kém, nhưng Mộ Vì Lan thực sự không cảm thấy thế một chút nào, rõ ràng là một người đàn ông vừa ấm áp lại vừa tinh tế, cũng rất hiểu tâm lý của phụ nữ, chung sống cũng rất thoải mái.
Có điều, có lẽ là vì Tống Yến Trám đối với cô là tình thân, nên vốn không có ham muốn không chế
Một lúc sau, Tổng Yến Trầm liền bê hai đĩa mỹ spaghetti đến, đĩa mỳ nóng hổi, khỏi bay nghi ngút, được bày rất đẹp mắt, ngửi cũng thấy rất thơm.
"Thử đi."
Mộ Vi Lan cầm đũa lên ăn một miếng, gật đầu ca ngợi: "Mùi vị rất ngon, tay nghề nấu ăn của anh thực sự rất giỏi." “Cũng bình thường, chỉ là trước đây Hi Hi thích ăn mỷ, nên tôi rất biết nấu mỳ:
Mộ Vi Lan thấy mình như bị nhét một miếng cơm chó mà không kịp để phòng, trong lòng có chút ghen tỵ, cúi đầu vừa ăn mỳ, vừa nhẹ nhàng tuỳ hứng nói một câu: “Thật là ngưỡng mộ Hi Hi."
Tổng Yến Trầm im lặng một lúc, ánh mắt đặt lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô.
“Anh mắc nợ Hi Hi rất nhiều."
Mộ Vi Lan hiểu ý của anh ấy, “Nhưng mà, hai người kể cả có mẫu thuẫn lớn thế nào đi chăng nữa, thì hai người vẫn sẽ ở bên nhau, cho dù Hi Hi thường xuyên bỏ nhà ra đi, nhưng lần nào anh cũng tìm cô ấy về không phải sao? Có lẽ là vì lần nào anh cũng có thể tìm Hi Hi về, nên mới cho Hi Hi dũng khí bỏ nhà ra đi
Tổng Yến Trầm bật cười, cảm thấy cái suy nghĩ này có chút mới mẻ, "Em nói cũng có lí.
Nhưng mà cô ấy rời xa anh, nếu như anh không tìm cô ấy, cô ấy sẽ không quay lại, anh cũng hết cách, Diệp Hi đối với anh mà nói quá là quan trọng, anh ở trước mặt Diệp Hi, không có bất kỳ kiêu ngạo nào."
Mộ Vi Lan đột nhiên có chút thương xót người anh trai này, "Có điều nếu như thực sự gặp đúng người, thì kiêu ngạo và tôn nghiêm có là gì đâu chứ." “Nhưng người khiêm tốn khi yêu, sẽ rất mệt."
Mộ Vi Lan đãng trí dùng đũa nhẹ nhàng kéo sợ mỳ trong bát, "Nhưng chắc anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chia tay đầu nhì?" "Chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Trên tầng, Diệp Hi đang ngủ thì phát hiện không thấy Tống Yến Trầm đâu, từ trong phòng đi ra, đứng trên tầng hai thì nhìn thấy Tống Yến Trầm và Mộ Vi Lan đang ăn đêm ở trong phòng khách.
Cô ấy đương nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, bàn tay chống vào tường, nhẹ những nắm chặt lại, trong lòng bằng có chút rung động, rồi quay người trở về phòng.
Dưới tầng, Mộ Vị Lan cong môi, nói: "Vì vậy tôi ngưỡng mộ Hi Hi, chí ít dù có như thế nào, thì tình cảm của anh đối với cô ấy cũng là kiên định "Chủ nhân tặng cho em chiếc nhẫn này, tình cảm đối với em không đủ kiên định sao?"
Tổng Yến Trầm hỏi rất thẳng thắn, trực tiếp khiến cho ánh mắt của Mộ Vi Lan tối sầm lại.
“Anh rất muốn hiểu về người thân là em đây, nhưng nếu như em không muốn nói, thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng mà anh có thể làm hốc cây của em để nghe tâm sự của em bất cứ lúc nào."
Mộ Vi Lan mím môi, co lại ánh mắt u ám, rủ mắt nói: “Tôi li hôn với anh ấy rồi.
Tôi từng tưởng rằng, tình cảm của tôi và anh ấy vô cùng kiên định, và lại tôi cảm nhận được cảm giác được một người kiên định lựa chọn, đối với tôi mà nói, đơn giản chỉ là thích thôi thì không đủ.
Vì sự đồng thời thích tôi của anh ấy, vốn sẽ không gây trở ngại anh ấy thích người khác, nhưng yêu thì lại không giống như vậy, yêu là một người kiên định lựa chọn một người khác, đồng thời khi yêu một người, sẽ không yêu thêm người nào khác, tôi tham vọng một tình cảm như vậy, nhưng hình như tôi không gặp được "
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...